Không bao lâu, Từ Vân Liệt đã dẫn theo Từ Nhị trở lại. Hai người một trước một sau, vừa vào trong sân không khí đã thấp xuống.
Sở Từ cũng có thể nghĩ đến là chuyện gì. Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hai anh em thật sự cảm thấy xui xẻo. Bởi vậy nói thẳng: "Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi. Anh Từ, nể tình hai ngày nay anh giúp em làm việc. Nếu thật sự muốn nói ra lời gì xúc phạm người khác em cũng không so đo với anh."
Sở Đường ở bên cạnh bận rộn viết chữ phiên dịch.
Từ Vân Liệt cúi đầu bắt đầu mò túi, mò từ trên xuống dưới. Cuối cùng lại lấy ra không ít đồ, toàn bộ đặt ở trên bàn đá: "Những thứ này là anh tích góp được mấy năm nay ở trong bộ đội, coi như thằng hai bồi thường. Nhưng thằng hai thiếu em đời này cũng trả không hết. Tương lai có yêu cầu gì hai anh em bọn anh cứ gọi đến..."
Trên bàn đặt đại khái hơn 1200 đồng, mặt khác còn có một số phiếu thịt. Ngoài những thứ này còn có một miếng ngọc Khấu Bình An được treo bằng chỉ đỏ. Khấu Bình An này có vẻ đã mấy năm, màu sắc hơi xỉn, thân ngọc có một tia màu đỏ quấn quanh, xem như một miếng huyết ngọc.
"Đây là một cựu chiến binh trong đội tặng." Từ Vân Liệt mở miệng giải thích.
Cựu chiến binh kia không có con cái, có mối quan hệ tốt với hắn, gần như xem hắn như nửa con trai. Lúc sắp chết đưa miếng huyết ngọc Khấu Bình An này đưa cho hắn, nói là tương lai dùng để cưới vợ.
Lúc đó hắn đã nghĩ cuộc sống tương lai của bản thân cũng sẽ không an ổn, chưa chắc có thể kết hôn sinh con. Chi bằng để lại cho em dâu tương lai, mấy ngày nay hắn vẫn luôn đeo ở trên cổ, nhất thời không nhớ đến. Nếu không hai ngày trước cũng đã đưa cho Sở Từ.
Vừa tiền vừa ngọc, giá trị cũng thật không ít.
Sở Đường xem hơi sững sờ. Lúc trước Từ Nhị vào cửa cũng chỉ tốn 20 đồng, hơn nữa sau đó thím Hồng Hoa còn đưa tới chăn và áo bông khoảng 200!
"Chị..." Thứ này nếu nhận không tốt lắm đâu?
Chỉ nhìn thấy Sở Từ cười cười cầm đồ đạc lên, lộ ra ánh sáng ấm áp như ngọc. Tiếp theo không nói hai lời đeo lên cổ mình, lại cầm tiền đếm từng tờ.
"1223 đồng 8 hào 7 xu, cộng thêm phiếu 5 ký thịt heo. Đồ này em nhận, chờ lúc thôn dân gần đây nhiều thì anh dẫn người về đi, có người hỏi thì anh cứ nói cuộc hôn nhân này thất bại." Sở Từ nói rất dứt khoát.
Tâm tình Từ Nhị phức tạp, chua xót nói: "Cám ơn cô..."
"Không cần cảm ơn tôi, cũng chỉ là nể mặt anh của cậu thôi." Thái độ của Sở Từ cũng không có gì không ổn. Nàng cũng không từng xem Từ Nhị là người đàn ông của bản thân, nhiều lắm cảm thấy y giống như đứa em trai mà thôi.
Đời trước nàng đã quen xem đàn ông cao to thô kệch trong quân doanh, nên đã nghĩ tương lai nếu muốn lập gia đình nhất định phải tìm người da trắng mặt đẹp, tốt nhất lúc nói chuyện giọng đừng thô hơn nàng. Nhưng đời này thật sự có thể làm cho nàng gặp một người như Từ Nhị, diện mạo dĩ nhiên không tệ. Nhưng cũng không biết tại sao, chỉ là nhìn ngang nhìn dọc lại không vừa mắt. Luôn cảm thấy người này thiếu chút gì đó, chính là không dễ chịu.
Xem ra vẫn là nàng yêu cầu quá cao, đối phương đã phải trông đẹp, dịu dàng săn sóc, lại muốn tính tình người nọ hơi cứng rắn; không cần giống loại yếu ớt, lại càng không cần dong dài. Nhưng người nọ nếu thật sự có thể chu đáo mọi mặt, thỏa mãn hai yêu cầu khác nhau của nàng, liệu có trở thành bệnh thần kinh không?
Sở Từ khẽ thở dài: Nối dõi tông đường, gánh thì nặng mà đường thì xa!
Từ Vân Liệt nhìn thấy biểu cảm nhỏ của Sở Từ cũng hơi bất đắc dĩ, xoa xoa tóc cô nói: "Chuyện tiền này em đừng nói khắp nơi. Cho dù người khác chủ động hỏi em anh bồi thường tiền lễ hỏi bao nhiêu, em cứ nói 100 là được rồi. Nếu không em sẽ gặp rắc rối."