Sở Từ nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên. Thành thật mà nói, trong lòng nàng mặc dù không phải Sở Từ mập thực sự. Nhưng dù sao dựa vào thân thể của cô mà nàng mới có cuộc sống rực rỡ. Thân thể này đã có quan hệ chặt chẽ với nàng rồi, quá khứ của nguyên chủ tự nhiên cũng là của nàng. Bởi vậy nàng vẫn luôn không để ý đến người ba chưa từng thấy kia, xem như người đó đã chết. Nhưng lại không ngờ người 'chết' này cũng có thể đột nhiên xác chết vùng dậy, dọa nàng giật mình.
Hơn nữa, lại còn nói trong sạch với mẹ ruột Sở Tú Hòa của nàng?
Thành thật mà nói, nàng thật sự không tin những lời này chút nào. Cả thôn Thiên Trì đều biết tính cách của Sở Tú Hòa. Hơn nữa bầu không khí trong thôn giản dị, loại việc chưa lập gia đình đã sinh con đã là đề tài kinh thiên động địa. Làm sao có khả năng ba ruột là người khác chứ? Bên cạnh đó, năm đó Sở Tú Hòa bị buộc đuổi ra khỏi nhà và chịu hết sỉ nhục. Nếu ba ruột thật sự không phải Từ Phú Niên, bản thân bà đã khai ra từ lâu rồi.
Mặc kệ nói như thế nào, người ba ruột bí ẩn kia của nàng chỉ sợ là không muốn nhận con nên mới bôi nhọ Sở Tú Hòa thôi.
“Thôn trưởng, cho dù ông ngoại muốn cháu đi hỏi rõ ràng, cháu cũng phải có địa chỉ mới được. Thủ đô lớn như vậy, muốn gặp được chỉ có thể dựa vào duyên phận. Nhưng cháu cảm thấy giữa cháu và Từ Phú Niên chỉ có thể là có duyên không phận. Nếu không cháu cũng không đến mức 20 năm chưa gặp được ba ruột. Bác nói có đúng không?” Sở Từ nói thẳng.
Thôn trưởng thở dài: “Địa chỉ thật sự là không có. Nhưng năm đó bác và người xứ khác cũng nói chuyện một hồi, biết ba cháu bây giờ sống cũng không tệ lắm, nghe lời người đó nói hình như có chút liên quan đến quân đội. Thằng nhóc nhà họ Từ không phải ở trong quân đội sao? Nếu cháu nhìn thấy người thì kêu nó hỏi thăm một chút.”
Sở Từ cười khẽ, anh Từ cũng không phải có mắt thần, cũng không thể dựa vào mặt nàng mà biết được ba nàng trông như thế nào, đúng không?
“Được rồi, cháu đã biết.” Sở Từ thuận miệng đáp.
“Ông ngoại cháu... cũng quá đáng thương. Hiện tại trong nhà rất loạn, đã chia nhà. Hai cậu của cháu đều không muốn nuôi ba mẹ già. Bác vẫn chưa nói cho cháu biết, đúng không? Thằng hai Sở cũng dẫn theo một trai một gái đi thủ đô, nói là muốn tìm một người giàu có cho Sở Phương Phương ở thủ đô, tốt hơn sống ở nông thôn cả đời.” Thôn trưởng lại nói.
Sở Từ không nói gì, người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Ông ngoại nàng cả đời trọng nam khinh nữ, vẫn luôn cảm thấy nuôi con để dưỡng già; cũng nên cho ông biết vào thời điểm mấu chốt, có nhiều con trai cũng chưa chắc dùng được.
Về phận cậu hai kia, nàng đã không có ấn tượng gì nhiều. Chỉ nhớ rõ con gái của cậu hai là Sở Phương Phương trông rất xinh đẹp, lanh lợi, muốn tìm được gia đình khá giả cũng không khó.
Lại nói tiếp, trước đây nhà họ Sở phồn thịnh, chỉ riêng nhà cậu cả đã có ba đứa con trai. Nhưng bây giờ, nghe nói ba đứa con trai đó đã chạy đến nhà người khác nhận tổ tiên, đều trở thành trò cười trong thôn.
Nhưng những việc này hiện tại không liên quan gì đến nàng. Nàng có thể gửi mấy thứ cho ông Sở vào ngày lễ tết, nhưng lại không có khả năng giao lưu với ông. Cho dù ông nghèo và thất vọng sắp chết ở trước mặt nàng, nàng cũng chỉ sẽ nhổ nước bọt nói một cậu xứng đáng mà thôi.
Bây giờ thôn trưởng đã nói xong mọi chuyện, cũng thở dài nhẹ nhõm. Y sở dĩ không dám nói trực tiếp cho Sở Từ biết chính là sợ con bé tức giận. Đến lúc đó làm mặt già của y mất mặt. Nhưng không ngờ Sở Từ lại bình tĩnh như vậy, biết ba ruột từng liên lạc với trong thôn nhưng cũng không để trong lòng.
Con bé này quả nhiên không bình thường. Trước kia có thể dựa vào bản thân gây dựng nên sự nghiệp như bây giờ. Biết đâu sau này cũng không cần dựa vào người khác, cho dù là ba con bé.
--- --- ---
Danh Sách Chương: