Nghĩ đến tiền trên người, thái độ của Sở Từ đối với Từ Vân Liệt càng tốt hơn, cũng may là hắn làm người chính phái. Sau khi bị hủy hôn cho một ít bồi thường. Bằng không trong thời gian ngắn nàng nhất thời không thể xây được ngôi nhà mới này. Nhưng nể mặt hắn, nàng đối với Từ Nhị xem như rất khách khí, không chỉ không so đo với y. Thậm chí còn đồng ý cho Sở Đường tiếp tục qua lại với y. Nếu nàng là đứa con gái keo kiệt, chỉ sợ sẽ bởi vì chuyện trong sạch sẽ bẻ cổ Từ Nhị.
Thái độ của Sở Từ rất tốt, nhưng nó lại làm cho Sở Thắng Lợi và Vương thị có vài phần lo sợ bất an. Nhưng rất nhanh, hai người lại làm tốt tư tưởng đấu tranh trong lòng. Bọn họ là trưởng bối, không có đạo lý bị một con bé dọa sợ tới mức không dám hé răng.
Bởi vậy, sau khi suy nghĩ của Vương thị thay đổi lập tức mở miệng nói: "Tiểu Từ, mày còn nhỏ tuổi tiêu tiền cũng không biết tiết chế. Hai đứa nhỏ tụi bây xây nhà có ích lợi gì? Cũng không phải không có chỗ ở. Cho nên tao thấy tiền trong tay mày trước tiên đưa cho cậu mày giữ, tạm thời gửi vào ngân hàng. Chờ tương lai Sở Đường kết hôn lại lấy ra dùng, mày thấy được không?"
Số tiền này nếu thật sự bị Sở Từ tiêu hết, một năm này bà đừng mong có giấc ngủ yên ổn.
Sở Từ lại cười khẩy, hết sức vui vẻ, đột nhiên dừng lại thu nụ cười lại âm u lạnh lẽo nói: "Tôi khách khí nói một câu với bà mà thôi. Bà đừng tưởng rằng bản thân thật sự là mợ tôi. Sở Đường đúng là từng có chút quan hệ với mấy người. Nhưng tôi nếu không bị mấy người chèn ép cũng không đến mức mười mấy năm nay đều sống người không ra người - quỷ không ra quỷ. Số tiền này ở trong tay tôi mấy người muốn chạm vào cũng đừng nghĩ. Bằng không ép tôi nóng nảy nhà ai cũng đừng nghĩ sống yên!"
Ỷ vào lớn tuổi đã muốn khi dễ người? Cái thứ gì vậy?
Sở Thắng Lợi và Vương thị vừa nghe trên mặt dữ tợn trực tiếp co giật, tức giận không nhẹ.
Nhưng lời Sở Từ nói cũng là sự thật. Năm đó nhà họ Sở giữ Sở Đường lại là bởi vì bọn họ không có con. Sau khi có con cũng không thể đuổi Sở Đường đi. Mà đối với Sở Từ... đừng nói là tiếp tế, còn thường xuyên chèn ép. Mỗi năm đồ cô đưa tới đều nhận, lại không ít ẩn ý chà đạp cô; càng lên tiếng với tất cả bạn bè thân thích nhà họ Sở, không để cho bất luận kẻ nào có liên quan với nhà họ Sở giúp cô. Mà Sở thị là một trong ba họ lớn ở thôn Thiên Trì, đàn ông già trẻ cùng tộc cũng không ít. Nhưng nhắc đến Sở Từ tất cả mọi người sẽ giữ im lặng, tuyệt đối không có chút lòng tốt nào. Điểm này cũng là cả nhà bọn họ ra sức sau lưng.
"Tiền trong tay mày còn không phải em trai mày nghĩ cách kiếm tiền sao? Chẳng lẽ là của mày? Chữ to không biết được một chữ, trước kia ngay cả bụng cũng ăn không ăn no, ở đâu ra có bản lĩnh kiếm tiền?" Vương thị kiên trì, chỉ vào Sở Từ nói tiếp: "Tao nói cho mày biết, A Đường đó là con trai tao, tiền nó kiếm được không phải do một người ngoài như mày tiêu xài phung phí! Mày nếu thật dám xây nhà thì tao... thì tao sẽ không để yên cho mày!"
Sở Từ hết chỗ nói rồi, trên đời này thực sự có người vô liêm sỉ như vậy. Trước kia là ai ghét bỏ Sở Đường đi học lãng phí tiền? Là ai mỗi ngày ước gì có thể để cho Sở Đường làm việc không ngừng nghỉ một ngày 24 tiếng? Bây giờ nhìn thấy tiền tài ích lợi thì cuối cùng nhớ đến Sở Đường cũng từng làm con trai của bà, chỉ tiếc đã trễ!
"Lấy đến đây đi." Sở Từ nhíu mày khẽ nói.
Vương thị hơi sửng sốt: "Cái gì?"
"Bà nói A Đường là con trai bà, vậy lấy sổ hộ khẩu đến đi?" Sở Từ cười khẩy nói.
Năm đó đưa Sở Đường làm con thừa tự cho cậu là sự thật. Nhưng cũng chỉ là làm cho trưởng bối trong tộc làm chứng mà thôi. Mặc dù Sở thị là họ lớn, nhưng dù sao cũng chỉ ở trong thôn nhỏ này. Ngay cả gia phả cũng đều có, cái gọi là làm con thừa tự cũng chỉ quá trình đơn giản. Hơn nữa vị cậu cả này sợ Sở Đường tu hú chiếm tổ, lúc trước cũng chưa thay đổi trong sổ hộ khẩu.
Sở Từ đã là muốn xây nhà, cán bộ trong thôn có trách nhiệm đếm nhân khẩu trong nhà cô. Mà bây giờ đất nền đều quy hoạch rất tốt, thân phận của Sở Đường càng không cần phải nói. Bà mợ này còn dựa vào Sở Đường là con trai? Không có cửa đâu!