Editor: demcodon
Sở Từ biết đôi tay mình không sạch sẽ. Mặc dù đời trước giết là kẻ thù, nhưng có rất nhiều người vô tội bỏ mạng trêи tay nàng. Nhưng khi đó thân phận của nàng khác, làm việc tự nhiên cũng nên tàn nhẫn một chút. Nếu không căn bản không áp chế được binh lính dưới quyền.
Không phải có câu nói 'thà rằng giết sai một ngàn người cũng không thể buông tha một người' sao? Lúc đó làm sao có khả năng muốn giữ lại một đôi tay sạch sẽ không dính máu tươi chứ?
Đương nhiên, tình hình hiện tại đã khác. Lúc này nàng cũng chỉ là một cô thôn nữ nhỏ. Cho dù có muốn giết một ngàn người cũng không có khả năng. Nhưng hiện tại nàng cũng chỉ là lấy ra đồ của mình vỗ tay trước mặt mọi người mà thôi, cũng không thể bởi vì chút việc nhỏ này nói nàng tổn thương người vô tội chứ? Nàng dám bảo đảm, lúc làm chuyện này trong đầu chỉ nghĩ đến việc đuổi côn trùng, tuyệt đối giữ một trái tim vô cùng thành kính, không nghĩ đến hại người.
Tiểu hòa thượng đã hết chỗ nói với Sở Từ. Cậu là độ hồn sử của Sở Từ, cơ thể linh hồn lại hòa làm một với không gian và sách Phúc Duyên, tự nhiên có thể cảm nhận được tình hình của linh thụ khi Sở Từ làm chuyện xấu.
Thật ra mà nói, linh thụ dường như không cảm giác được nàng đang hại người. Công đức chỉ cần mất một chút quả thực chỉ là muối bỏ biển, cũng không khác gì bình thường nàng nói lời thô tục mắng chửi và đánh người bị trừng phạt. Nói cách khác, Sở Từ làm chuyện này là 'không cố ý'...
Có thể là không cố ý sao? Kẻ ngốc cũng biết nàng đã tính kế xong, chỉ là lúc ra tay ngay cả lòng mình cũng lừa gạt, lòng tràn đầy cảm thấy mình đang làm việc thiện. Nếu không phải có cậu trông, không chừng ngay cả chút điểm công đức kia đều sẽ không trừ.
Cứ tiếp tục như vậy không thể được, ngay cả bản thân cũng có thể lừa thật đáng sợ. Lỡ như luyện thành thạo, tương lai chẳng phải là linh thụ trong không gian đều không thể ràng buộc nàng được nữa sao?
Mặt Ngộ Trần đau khổ, không ngừng lo sợ dạy bảo. Sở Từ mắng khẽ một tiếng, không quan tâm đến cậu.
Kỳ thật theo ý nàng, tiểu hòa thượng đã suy nghĩ quá nhiều. Chuyện lần này thông qua, nàng tự nhiên có thể tự lừa bản thân. Hơn nữa, xác thực là Hàn thị làm chuyện xấu trước. Nàng thật sự không có sai, không cẩn thận rắc chút bột đã có tội, vậy mấy cô gái mua kem giả và Hàn thị bán thuốc giả chẳng phải là càng sai hơn sao?
Ánh mắt của Sở Từ mang theo ý cười, mang theo một tia gian xảo, khóe miệng nhếch lên, lắc lư đi một vọng quanh phòng khám.
Phòng khám này cũng không nhỏ, bên trong cổ kính, có thuốc bắc và thuốc tây. Nói chung là thuốc tây ít hơn, hẳn là cũng có một ít loại dùng phổ biến. Khi vừa vào cửa phòng khám là nơi bán thuốc, đi vào bên trong có màn che, hẳn là nơi tiêm chích cho bệnh nhân. Còn bên cạnh có vách ngăn, bên trong kê mấy cái giường, có hai ba bệnh nhân đang truyền nước.
"Em gái, em đến đây mua kem dưỡng trắng da mặt phải không?" Hàn thị không ở bên ngoài, đứng trong quầy là người phụ nữ trẻ tuổi, khoảng 30 tuổi.
"Bán thế nào?" Sở Từ vươn tay xẹt qua quầy, thỉnh thoảng lắc hai cái làm cho bột thuốc còn dính trêи cổ tay áo bay tán loạn xung quanh.
"Hai ngày trước là 1 đồng 8, nhưng gần đây giảm giá, 1 đồng 5." Người phụ nữ nói.
Sở Từ cười khẩy, hàng giả này đừng nói là bán 1 đồng 5, cho dù bán 5 hào xem như đã lời. Đầu tiên, dáng vẻ bên ngoài hộp thật sự không đẹp bằng của nàng. Thứ hai, chi phí nguyên vật liệu cũng ít hơn của nàng; mà thiếu một vài vị thuốc trong công thức bí mật càng giảm bớt một phần vốn đầu tư.
"Giá rẻ như vậy có thể dùng được không? Mặc dù kem dưỡng da ở thôn Thiên Trì hơi đắt một chút, nhưng thuốc dùng đều là hàng thật. Tôi còn nghe nói, trong thuốc này nếu thiếu công thức bí mật quan trọng nhất. Mặc dù mùi thơm tương tự, tác dụng cũng sẽ khác. Đặc biệt bây giờ là mùa xuân, trong không khí có rất nhiều thứ kỳ quái. Người có thể chất nhạy cảm sẽ gây ra vấn đề." Sở Từ thiếu chút nữa nói thẳng kem của ả là giả.
Danh Sách Chương: