Mục lục
Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, Trưởng phòng Bạch chào tạm biệt với người bên cạnh, dẫn theo con gái về nhà ăn cơm. Bởi vì đi chung một con đường với Sở Từ, nên chỉ cách nhau hơn 10m, một trước một sau.

Ánh mắt của Bạch Mẫn Hoa rất tò mò, theo tầm mắt của ba mình thì nhìn thấy cô gái trước mặt đang nói chuyện cười đùa với người đàn ông. Gần như không có thời gian để cô ta suy nghĩ đã lập tức chạy về phía trước. Khi đi đến bên cạnh Sở Từ thì cẩn thận nhìn kỹ rồi mới nói: “Quả nhiên là cô!”

“Đồng chí, trước đó chúng ta đã gặp nhau. Cô còn nhớ không?” Bạch Mẫn Hoa nói tiếp.

Cô gái này trực tiếp chặn trước mặt Sở Từ. Sở Từ không muốn nhìn cô ta cũng khó. Sau khi nhìn xong mới nhớ đến trước đây ở nhà hàng, quả thực từng có gặp mặt cô ta một lần. Chẳng qua không phải rất vui vẻ.

“Xin chào, tôi tên là Bạch Mẫn Hoa.” Thấy Sở Từ không nói lời nào, Bạch Mẫn Hoa chủ động vươn tay: “Không ngờ cô cũng sống ở đây. Nhưng trước đây tại sao tôi chưa từng gặp qua cô vậy? Nếu như sớm biết chúng ta sống chung khu này thì trước đây chúng ta có thể làm bạn bè với nhau rồi.”

Cô gái cười ngọt ngào, ánh mắt mềm mại, đôi mắt híp.

Sở Từ đột nhiên cảm thấy nụ cười của cô gái này hơi quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện gương mặt của cô ta có có mấy điểm tương tự với nàng và Sở Đường. Đặc biệt là dáng mũi.

Nhưng mặc dù nàng và Sở Đường là chị em sinh đôi, nhưng vẫn có một số điểm hơi khác. Nàng nghe dì kể rằng so với Sở Đường, diện mạo của nàng càng giống với mẹ hơn. Mà các điểm trên gương mặt ngoài đôi mắt của Sở Đường lại giống Từ Phú Niên, cũng chính có phần giống với người ba kia của nàng.

Chính vì vậy, khi nàng nghe nói Từ Phú Niên chỉ có tình cảm trong sáng với mẹ nàng thì nàng hoàn toàn không tin.

“Nói xong chưa? Nếu như vậy, bạn nhỏ à, cô có thể thả tôi đi được không? Tôi còn muốn trở về ăn cơm.” Sở Từ cười lại nói.



Bạch Mẫn Hoa hơi sửng sốt, lại nhìn thấy Từ Vân Liệt rồi giật mình: “Phó Tiểu đoàn trưởng Từ?”

Từ Vân Liệt đáp lại đơn giản.

“Cô quen với Phó Tiểu đoàn trưởng Từ à?” Bạch Mẫn Hoa lại hỏi.

Cô ta và nhiều người bạn đi nhìn trộm buổi huấn luyện của Phó Tiểu đoàn trưởng Từ. Lúc đó còn bởi vì hắn mà tim đập loạn nhịp. Nhưng đáng tiếc, cô ta đã nghe nói Phó Tiểu đoàn trưởng Từ là con rể tương lai của Sư đoàn trưởng Dịch. Cho nên mấy cô gái nhỏ bọn cô cũng không suy nghĩ nhiều.

Chỉ là người đàn ông của chị Dịch Tình tại sao lại đi chung với cô gái này? Hơn nữa dáng vẻ vừa rồi trông rất thân mật, Phó Tiểu đoàn trưởng Từ càng thay đổi tác phong ổn trọng im lặng thường ngày, cả người có vẻ như tắm mình trong gió xuân.

Bạch Mẫn Hoa suy nghĩ. Ngay sau đó ánh mắt sáng ngời, lập tức hiểu rõ. Cô ta sống ở đây từ nhỏ, cũng chưa từng nhìn thấy cô gái này bao giờ, có thể thấy được cô gái này có lẽ đến từ bên ngoài. Nếu như vậy, chỉ sợ là em gái của Từ Vân Liệt?

“Cô Từ, hoan nghênh cô đến quân đội làm khách. Nếu chiều nay cô rảnh thì có thể cùng đến chơi với các cô gái trong khu nhà ở chúng tôi không? Đúng rồi, còn có chị Dịch Tình, tôi đã lâu chưa gặp được chị ấy...” Bạch Mẫn Hoa lại nói, nói xong còn cười dịu dàng với Từ Vân Liệt.

Sở Từ không nhịn được. Cô gái này tự quen thuộc thì thôi, nhưng đang cười với ai vậy? Nếu như cười với nàng thì còn có thể nhịn. Dù sao nàng cũng thích thưởng thức nụ cười của người đẹp đưa tới. Nhưng ở trước mặt nàng lại liếc mắt đưa tình với đàn ông của nàng thì không được.

Mặc dù nàng tin tưởng chắc chắn vào Từ Vân Liệt. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể chịu đựng người khác xem mình như đứa ngốc. Hơn nữa, cô Từ gì? Ai là cô Từ?

“Chờ đã.” Sở Từ nhíu mày: “Cô là ai? Lần đầu tiên gặp mặt cô đã đổi họ của tôi, đầu cô bị lừa đá hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK