Sau khi hai người buông bút, nhân viên công chức địa phương đặt những gì họ viết lên trên bàn để giám sát, mới cho phép hai người nói chuyện.
“Lục bán tiên, ông đã lớn tuổi. Vậy mời ông nói trước.” Sở Từ mỉm cười, không chút khách sáo nói.
Đối phương khịt mũi một tiếng. Sau đó nhìn chằm chằm vào ông lão tên Đỗ Hướng Sơn và nói: “Quá khứ của ông anh này dùng năm chữ để hình dung, đó là đầm lạnh thả cần câu.”
“Làm việc không chạy theo đường náo nhiệt, nhọc mà không có công ích gì. Mạng này gập ghềnh khó khăn từ nhỏ, càng về sau càng khó. Tình duyên người thân bạn bè mỏng, về mặt con cháu càng không có nhiều duyên phận. Chuyện tốt khó thành, cuộc đời hao tổn. Ngoài ra, tôi nhìn ra mạng của ông anh có tai họa, có lẽ là xuất hiện ở tuổi 30. Tai họa này là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời ông anh. Nếu tôi xem đúng thì nó có lẽ liên quan đến lửa.” Lục bán tiên lại nói tiếp.
Sở Từ nhướng mày, phải nói Lục bán tiên này xác thật có chút bản lĩnh, xem ra cũng không phải giá áo túi cơm.
Mà ông lão kia vừa nghe đến chữ lửa thì ánh mắt lập tức hiện lên một tia kích động. Dường như có nước mắt tràn ra.
“Nói xong rồi? Nói xong thì đến lượt tôi.” Sở Từ mỉm cườii: “Tôi đồng ý với quan điểm của Lục bán tiên. Nhưng còn phải bổ sung mấy câu. Mặc dù ông Đỗ này gập ghềnh khó khăn từ nhỏ, nhưng khi còn nhỏ cuộc sống nhất định không tệ. Không nói là nuông chiều từ bé, nhưng cũng là không thiếu cơm ăn áo mặc. Thời trai trẻ tính cách bừa bãi, khi gặp nạn mới có thể càng thêm khó khăn. Đến năm 30 tuổi bởi vì nguyên nhân của bản thân mới rước lấy hỏa hoạn, người ích kỷ hại chết người thân, nhân quả báo ứng. Cho nên đến già con cháu duyên mỏng.”
Sở Từ nói xong, Lục bán tiên kia hơi sửng sốt và nhíu mày. Sở Từ nói những lời này chắc chắn không phải nói theo gã. Dù sao trước đó đã viết xuống những lời định nói trước. Nếu như khác với những gì viết trên giấy, vậy tương như như nhận thua.
“Đúng... đúng vậy, đúng vậy, tất cả đều là do tôi...” Tay ông lão hơi, nói: “Trước 15 tuổi tôi có cuộc sống giàu có. Sau đó gia đình sa sút, tôi chỉ có thể ra ngoài làm nghề thủ công. Bởi vậy chịu nhiều cực khổ. Sau này quen mấy anh em, hùng hạp làm buôn bán. Kết quả việc làm ăn bị lỗ, bạn bè chạy. Chủ nợ đến tìm tôi, nhưng không có tiền trả. Nửa đêm trong nhà bị phóng hỏa. Lúc đó tôi quá sợ hãi đã chạy trốn trước, mới nghĩ đến vợ con còn ở trong nhà. Lúc đó sợ chết, rõ ràng có cơ hội cứu người lại không cứu, làm hai đứa con trai của tôi tận mắt nhìn thấy mẹ bị thiêu chết... Sau khi vợ chết, tôi cảm thấy có lỗi với hai đứa con, bản thân lại không thể chăm sóc được nên cưới thêm một người vợ. Sau đó tôi sinh thêm một trai hai gái nên yên tâm ra ngoài kiếm tiền. Đáng tiếc hai đứa con vợ trước hận tôi đến tận xương, nảy sinh mâu thuẫn với con trai út của tôi, làm cho con trai út bị cháy bỏng mặt. Mà tôi đứng về phía hai đứa nó, sợ nhà mẹ của vợ trách móc nên để cho hai đứa con trai bỏ chạy suốt đêm. Sau này tôi mới biết hai đứa nhỏ, một đứa đi lính đã chết, một đứa cũng lập gia đình ở nơi khác không chịu trở về...”
Ông lão lại nói một hồi lâu, ý đại khái chính là vợ hai oán hận con trai duy nhất bị cháy bỏng mặt. Trong nhà cũng bắt đầu ngày càng không hòa thuận. Một trai hai gái còn lại cũng không quá tôn trọng ông, chỉ có một cháu ngoại xem như không tệ. Mà bản thân ông cũng có một nghề thủ công, tích cóp được chút tiền, có thể sống tạm qua ngày.
Cuộc đời của ông lão này đúng lúc kiểm chứng những gì Sở Từ nói.
Mà mặc dù Lục bán tiên nói cũng đúng, nhưng lại không chi tiết như nàng. Mọi người đều có nghe ra được.
Sau khi ông lão này nói xong, Lữ Lương Tây trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm Lục bán tiên. Trong mắt hiện lên uy hiếp không cần nói cũng biết. Đường đường là một bán tiên lại còn không nói toàn diện bằng một con bé? Chuyện gì đang xảy ra thế?
Danh Sách Chương: