Thôn trưởng vừa nghe Sở Từ nói như vậy thì sửng sốt.
“Nói như vậy, cháu biết ba cháu hiện tại đang làm gì hả?” Tim thôn trưởng đập nhanh hơn hỏi.
Khi cả nhà Từ Phú Niên vừa rời đi, trong thôn tò mò muốn chết. Lúc đó y vẫn chưa phải là thôn trưởng cũng rất muốn biết tung tích của gia đình này. Đáng tiếc là qua nhiều năm, mộ của nhà họ Từ cũng không có ai quét dọn. Chính thôn trưởng là y thỉnh thoảng nhờ người đến quét dọn và nhổ cỏ, bằng không đã có thể càng thêm hoang vắng.
Nhưng chỉ nhìn từ việc tảo mộ này đều có thể nhìn ra Từ Phú Niên là kẻ vong ân phụ nghĩa và nhẫn tâm. Phải biết rằng, ba của Từ Phú Niên, tức là ông nội của Sở Từ còn nằm dưới đất. Vậy mà nó còn có thể mặc kệ không hỏi đến nhiều năm như vậy. Bây giờ còn nhận người khác làm ba? Không sợ ba ruột nó chiu ra khỏi quan tài tìm nó gây rắc rối sao?
“Từ Phú Niên hiện tại đã đổi tên thành Bạch Phú Bình, làm con trai của Đại tá, cưới con gái của một giáo sư đại học. Nhưng Đại tá Bạch làm người chính trực, cháu và ông cụ có thể nói chuyện với nhau. Trong lòng Từ Phú Niên sợ hãi chuyện năm đó bại lộ ra. Cho nên một khi biết cháu là con gái của ông ta, ông ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn.” Sở Từ dừng lại rồi nói tiếp: “Bác cũng không cần có áp lực tâm lý, mọi chuyện cứ tính cho cháu. Hơn nữa cháu cũng chỉ nhờ bác tìm hai người, thuê bọn họ làm việc, thay cháu mê hoặc Từ Phú Niên. Nhưng hai người tốt nhất đừng quá thành thật...”
Thôn trưởng thở dài, hai cha con tốt như thế sao lại biến thành như vậy? Nhưng thực ra mà nói, cũng khó trách Sở Từ làm như vậy. Dù sao Từ Phú Niên đã thực sự làm ra chuyện vô đạo đức như vậy.
Năm đó, Từ Phú Niên và Sở Tú Hòa là đôi trai gái sắp kết hôn, chỉ vì sự ra đi đột ngột của nó mà hủy hoại cả đời Sở Tú Hòa, người cũng đã chết. Ngay cả hai đứa trẻ đều chịu cực khổ nhiều năm như vậy. Nếu không phải Sở Từ hiện tại có khả năng, thật không biết hai chị em sẽ trở thành người như thế nào.
Trong thôn Thiên Trì có rất nhiều người đang ăn chén cơm của Sở Từ. Y làm thôn trưởng cũng không dám chống lại Sở Từ.
Bởi vậy, y gật đầu đồng ý: “Được, bác sẽ làm theo lời của cháu.”
Không khó để tìm hai người trẻ tuổi chơi bời lêu lổng.
Thôn trưởng vừa mới đồng ý, một chiếc điện thoại khác vang lên. Y lập tức chào tạm biệt với Sở Từ và trò chuyện với Bạch Phụ Bình.
“Thôn trưởng, tôi tìm chú là muốn hỏi tình hình của hai đứa trẻ đó, muốn biết bọn nó bây giờ ra sao, có đăng ký hộ khẩu không, tên là gì...” Bạch Phụ Bình hỏi.
Thôn trưởng đã chuẩn bị tâm lý. Lúc này cũng không cảm thấy căng thẳng mà thản nhiên nói: “Hai đứa nó từ nhỏ đã sống cực khổ rồi, đâu ra cơ hội mà đăng ký hộ khẩu chứ? Nếu cậu quen Từ Phú Niên thì kêu cậu ta nhanh về đưa hai đứa nó đi đi. À đúng rồi, con bé không có tên, mọi người đều gọi nó là Nha Nha. Thằng nhóc thì đi học được mấy năm, tên Sở Đại Bàn. Cậu cũng biết, trước đây nó từng sống ở nhà họ Sở, nên lấy họ Sở...”
Khóe miệng của Bạch Phụ Bình co giật dữ dội. Mấy năm trước ông có nghe nói con trai mình đi học được thành tích tốt. Nhưng không có hỏi chi tiết, nhưng bây giờ vừa nghe đến tên Sở Đại Bàn này lập tức có cảm giác rối rắm nói không nên lời. Cảm giác này giống như người khác gọi ông là ‘Đại Phú’ vậy.
“Chú có biết Sở Từ không? Con bé dường như là người thôn Thiên Trì. Ba mẹ con bé làm nghề gì thế?” Bạch Phụ Bình lại nói.
“Sở Từ?” Thôn trưởng hơi sửng sốt, sau đó động não nói: “À, số phận của con bé này cũng rất không tốt. Từ nhỏ đã không có ba mẹ, là đứa trẻ do ông thôn trưởng đời trước nhặt về nuôi nấng, rất hiểu chuyện. Bây giờ dường như đến thủ đô cố gắng làm việc, cũng thật có triển vọng!”
“Chú có chắc Sở Từ không có quan hệ gì với Từ Phú Niên không?” Bạch Phụ Bình hỏi.
“Chao ôi, làm sao có quan hệ gì được? Sở Từ kia trông như hoa như ngọc, Từ Phú Niên sao có thể sinh ra đứa trẻ tốt như vậy...” Thôn trưởng gằn giọng nói rồi nghĩ thầm: Ai bảo lúc trước cậu không thừa nhận chuyện có con với Sở Tú Hòa chứ? Xứng đáng!
Bạch Phụ Bình nghiến răng.
Danh Sách Chương: