Mục lục
Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Hàn thị hỏi một tiếng, phát hiện biểu cảm của Võ Thuận hơi kỳ quái. Hơn nữa đầu mình choáng váng, mùi rượu còn chưa tan, càng nằm ở dưới đất.

Bà nghi ngờ cúi đầu nhìn, trong chớp mắt nghẹn họng nhìn trân trối, cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong đầu. Mặc dù bà uống nhiều nhưng không cảm thấy chóng mặt, chỉ mới uống vài ly đã say. Không bao lâu Lữ Lương Tây đè đến, bà đã lớn tuổi, trong lòng sao còn nghĩ đến loại chuyện này chứ? Cho nên theo bản năng chuẩn bị phản kháng. Nhưng sau khi men say bốc lên bà cũng từ bỏ. Hơn nữa không biết kiểm soát nên giây giờ eo già giống như bị chặt đứt, chỉ sợ lúc này Lữ Lương Tây cũng giống vậy, suýt chút nữa đã ngủ mất nửa mạng.

“Thằng Thuận, con còn không nhanh đi đóng cửa lại!” Hàn thị vội vàng hét lên.

Ba đứa con vừa nghe lúc này mới vội vàng đi sơ tán người và đóng cửa lại. Chỉ là chuyện này đã bị mọi người nhìn thấy. Cho dù bây giờ đóng cửa lại cũng không có một chút tác dụng.

“Chậc chậc chậc, trước kia nhìn người ta rất thành thật. Tại sao dì Võ đã lớn tuổi rồi còn tằng tịu với người như vậy? Cũng không biết vào phòng lén lút giấu đi, lại còn trực tiếp làm ở phòng khách... còn nữa... cô nhìn thấy con dâu nhà dì ấy nói gì không? Chỉ sợ từ lâu đã có tư tưởng ngoại tình rồi?”

“Người ta mới đến đây ở không lâu, mấy cô là không biết. Hai ngày trước họ hàng qua nhà tôi nói biết bọn họ. Bà này trước kia mở phòng khám, kết quả bán thuốc xảy ra vấn đề cuối cùng không cho mở, bán hết nhà mới bồi thường tổn thất cho người khác. Quan hệ giữa hai vợ chồng già ngày càng xấu, bọn họ không phải thường xuyên cãi nhau sao? Trước kia tôi còn tưởng rằng vợ chồng nghèo đồng tâm hiệp lực. Bây giờ nhìn thấy là dì Võ này coi thường chú Võ.”

“Buổi sáng dì Võ còn khoe với tôi, nói là hôm nay tiếp đón một người họ Lữ. Người này là thương gia giàu có bên Cảng Thành, muốn nhận thằng Thuận làm con nuôi. Tương lai cả nhà đi theo hưởng phúc...”

Người ngoài cửa không ngừng tám chuyện.

Mọi người tôi một câu cô một câu, gần như đoán được hết câu chuyện. Một đám đều biểu hiện ra sự xúc động.



Nhận con nuôi? Xét theo những gì đã xảy ra hôm nay, bà Hàn thị này không chỉ muốn cho họ Lữ nhận con nuôi đâu! Đây quả thực là muốn ngênh ngang vào nhà, cũng không biết ông Lữ này có vợ hay không. Nếu như có thì càng náo nhiệt.

Nhưng nói đến cũng kỳ lạ, rõ ràng không có ai nhìn thấy chú Võ đi ra ngoài, nhưng lại không nghe thấy tiếng của ông. Nếu ông biết vợ nhà mình làm ra loại chuyện này sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn thôi.

Khi xảy ra loại chuyện không biết xấu hổ này hàng xóm cũng không kiềm chế được. Bọn họ trực tiếp đứng ở cửa lớn tiếng chỉ trỏ làm cho Hàn thị ở trong nhà tức giận đến mức phát run.

“Anh Lữ, chuyện này phải giải quyết thế nào? Anh nói... anh nói tại sao anh có thể... Haizz!” Hàn thị liên tục thở dài, mắt cũng đỏ.

Tuổi già còn khó giữ được trong sạch, trong lòng có thể không buồn khổ sao? Chỉ là mọi chuyện đã xảy ra, lại là Lữ Lương Tây chủ động. Bà cũng không có điều gì để nói, chỉ tiếc hận một câu.

Bà đã chướng mắt chồng từ lâu. Bây giờ không ly hôn cũng chỉ là nể mặt con cái chịu đựng sống mà thôi. Mặc dù bà không thể nói là yêu đương với Lữ Lương Tây. Nhưng nếu có cơ hội ở bên Lữ Lương Tây, bà là sẽ không từ chối. Dù sao có ai lại chê tiền chứ?

Lữ Lương Tây vừa nghe lời bà nói lập tức nổi giận thở hổn hển: “Bà nói như vậy có ý gì? Bà là nói tôi muốn ở bên bà hả? Bà... bà thật là làm rất tốt, mấy chục năm không gặp còn sinh ra năng lực đúng không? Còn học được trả đũa!”

--- --- ---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK