Editor: demcodon
Ông Bạch nhìn dáng vẻ bị kích thích của Từ Phú Niên, trong lòng càng thêm thất vọng. Ông ta cũng không muốn làm chuyện cướp con của người ta, không phải ngay thẳng cũng khó coi. Nhưng Từ Phú Niên chưa từng làm ba của hai chị em Sở Từ một ngày, vậy mà bây giờ lại làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như vậy.
“Ba! Lần này là Sở Từ làm sai. Ba tự hỏi nó đi, có phải nó tiêm thuốc an thần cho mẹ con hay không?” Từ Phú Niên biết hiện tại ông cụ khẳng đinh Sở Từ là cháu gái của mình, vậy ông nói cái gì cũng không có tác dụng. Ông chỉ hy vọng ông cụ có thể thấy rõ ràng bộ mặt thật của nó.
Ông Bạch đi qua, phớt lờ Từ Phú Niên và nói với nhân viên nhà nước: “Chuyện này sau đó tôi sẽ bảo người đến cơ quan cho mấy cậu một lời giải thích. Mấy cậu đi về trước đi.”
Nghe xong những lời này, nhân viên cảnh vệ đứng bên cạnh dẫn người sang một bên giải thích thêm mấy câu. Đối phương vừa nghe thân phận của ông cụ làm sao có phản đối chứ? Không nói gì đã trực tiếp kêu mọi người đi về.
Bọn họ sao có thể không nghe lời của thủ trưởng chứ. Huống chi ông cụ này đã đủ lịch sự, bọn họ nhìn thấy chuyện này thì biết là việc xấu trong nhà. Bọn họ cũng không muốn bị ảnh hưởng.
“Tôi biết mọi chuyện Sở Từ đã làm. Tôi cũng ngầm đồng ý.” Đại tướng Bạch lại nói tiếp: “Hai mẹ con mấy người đến đây thị uy với một cô gái nhỏ cho rằng tôi không biết sao? Thiếu nợ người khác sớm hay muộn gì đều nên phải trả. Anh thì tốt rồi, chẳng những không bù đắp lỗi lầm của mình mà còn tiếp tục lộn xộn. Tôi thấy anh mấy năm nay chỉ có tuổi ngày một lớn, nhưng một chút tiến bộ cũng không có.”
Từ Phú Niên nghe vậy trừng mắt, cơ thể chơi run rẩy. Đối với Đại tướng Bạch, ông không khỏi cảm thấy sợ hãi. Bởi vì 20 năm qua, ông đã tận mắt chứng kiến cảnh Đại tướng Bạch sát phạt quyết đoán, không thể không nói, thái độ bây giờ còn xem như thân thiện.
“Ông nội! Cháu không hiểu ý của ông...” Bạch Mẫn Hoa hơi không vui, không cam lòng nói: “Sở Từ là chị ruột của cháu. Tại sao ông đứng về phía cô ta mà không đứng về phía cháu? Chính cô ta ra tay với bà nội, cũng là trước đó cô ta nói lung tung trước mặt ông để châm ngòi ly gián. Cô ta đến thủ đô là vì trả thù ba. Ông tự nghĩ lại xem, sau khi cô ta xuất hiện, cả nhà chúng ta có phải rối ren hay không? Bây giờ cô cũng không buông tha cháu. Cô ta sợ cháu sẽ thừa kế tài sản của ông nên luôn tấn công cháu ở bên ngoài. Nhưng ngoài mặt lại giả vờ kiêu ngạo!”
Bạch Mẫn Hoa cũng bất cứ giá nào, cô ta vốn tưởng rằng lần này kêu ông cụ đến đây là có thể làm cho ông cụ chán ghét Sở Từ. Ai ngờ ông cụ lại biết rõ mọi hoạt động của Sở Từ. Hơn nữa nghe ra ý trong lời nói này là muốn hoàn toàn từ bỏ ba rồi.
Sở Từ nghe thấy lời Bạch Mẫn Hoa nói không khỏi trợn mắt. Nàng cũng không có đắm mình vào sa ngã hư hỏng đến mức đi gây rắc rối cho một cô gái như Bạch Mẫn Hoa, đúng không? Hơn nữa, dạo này bản thân đều rất bận rộn, đâu ra thời gian rảnh chứ?
“Mẫn Hoa, cháu đã làm ông thất vọng quá nhiều rồi!” Đại tá Bạch không khỏi cảm thấy đau lòng: “Cho dù hôm nay cháu không gọi ông đến đây thì ông cũng sẽ ra mặt, không phải bởi vì ba và ba nội của cháu, mà là bởi vì cháu.”
“Cháu vốn dĩ là một cô gái ngoan, thông minh lanh lợi. Nhưng cháu nhìn lại xem bây giờ mình đã trở thành thế nào? Cháu học chính là đại học Quân sự, năng lực đứng thứ hai, nhưng nguyên tắc phải được đặt lên hàng đầu. Cháu nhìn con bé nhà họ Dịch xem, con bé này không chán ghét Sở Từ sao? Con bé không có thù oán gì với Sở Từ sao? Nhưng con bé đã làm gì? Chơi chút thủ đoạn thông minh ông chỉ xem cháu là cô gái nhỏ tùy hứng giả dối. Nhưng cháu thì sao? Cháu bỏ tiền mua chuộc mấy bệnh nhân mà Sở Từ thăm khám. Nếu không phải ông nhìn chằm chằm cháu, hiện tại bọn họ có lẽ đã xuất hiện rồi phải không?”
Danh Sách Chương: