Trong lòng Võ đại hơi lạnh. Lúc này cẩn thận nghĩ lại Sở Từ căn bản không phải là con bé dễ dối phó như vậy. Bởi vì hắn, nhà bọn họ đều mất hết, lại chống đối với nàng thật sự là lựa chọn không sáng suốt.
Hơn nữa, bây giờ cả nhà chỉ dựa vào tiền lương của một mình hắn mà sống. Nếu hắn mất việc, con trai cũng không thể đi học được thì tương lai làm sao có thể vươn lên chứ? Cho dù em hai thật sự trở thành con nuôi của ông Lữ thì sao? Dựa vào tính cách của mẹ, số tiền kia căn bản sẽ không giao cho hai vợ chồng bọn họ giữ.
Lúc này, chị dâu Võ tái mặt khi nghĩ đến dáng vẻ chuyên quyền của mẹ chồng sau khi nắm giữ quyền tài chính trong nhà.
Con dâu nhà họ Võ không dễ làm, ả thật vất vả mới ra đứng lên được. Nếu mẹ chồng lại có cơ hội đè đầu cưỡi cổ lên ả một lần nữa, không chừng còn sẽ khuyến khích chồng ly hôn với ả. Dù sao lúc không có Lữ Lương Tây, thái độ của ả đối với mẹ chồng rất kém.
“Sở Từ, rốt cuộc mày muốn bọn tao làm gì?” Chị dâu Võ nói thẳng.
“Tôi nghe nói mẹ chồng của cô và ông Lữ là bạn thân từ thuở nhỏ?” Sở Từ cười nói.
Chị dâu Võ sửng sốt, Võ đại đứng bên cạnh vội vàng nói: “Bọn họ chỉ là anh em cùng học y chung một thầy mà thôi. Sở Từ, mày đừng nói bậy!”
“Tôi có nói bậy sao?” Sở Từ cười khẽ lại nói: “Thật ra trong lòng hai người hiểu rõ. Nếu mẹ hai người không phải lớn tuổi sĩ diện cao, chỉ sợ đã sớm nhào vào trong ngực ông Lữ rồi. Mà chú Võ bởi vì cảm giác được vợ phản bội, cho nên hai vợ chồng mới có thể quậy căng thẳng như vậy, không phải sao?”
Sắc mặt của Võ đại lúc xanh lúc trắng. Không thể không nói, Sở Từ thật sự nói đúng.
Kể từ khi Lữ Lương Tây xuất hiện, mẹ vẫn luôn nhìn ba không vừa mắt, lời trong ngoài cũng thường xuyên tỏ sự hối hận, nói ba liên luỵ bà, nói trắng ra đi theo ba chịu khổ mấy chục năm.
Hắn cũng là đàn ông, nghe được những lời như thế thật ra cũng đã hiểu rõ. Nếu mẹ trẻ lại 30 tuổi, thậm chí 20 tuổi, bà nhất định sẽ không làm cho em hai nhận ba nuôi như bây giờ, mà sẽ trực tiếp ly hôn tái giá.
Nhưng cũng khó trách, ba thật là hơi bất tài, làm người không đủ khôn khéo, làm việc không đủ cẩn thận. Trước kia còn tên tuổi chủ nhiệm, mà bây giờ càng không có cái gì. Một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ làm sao còn có thể thích ông được? Hơn nữa, tài sản của Lữ Lương Tây có hàng triệu đồng, đừng nói là mẹ. Ngay cả hắn có đôi khi cũng không nhịn được nghĩ tại sao ông Lữ không thích hắn mà là em trai.
“Trời sắp mưa, mẹ phải lấy chồng, không thể tránh được, đúng không? Bản thân ba mẹ của hai người thật ra đã không chịu nổi nữa. Nếu mẹ anh muốn tiến thêm một bước với ông Lữ, tại sao anh giúp một tay? Nếu việc này quậy đến mọi người đều biết, ông Lữ hoặc là sẽ vì danh tiếng cưới bà, hoặc là lạp tức khăn gói trở về Cảng Thành. Mà tôi lại không có khả năng lấy ông Lữ, vậy em hai của hai người tự nhiên có thể nhanh chóng thay tên đổi họ. Đến lúc đó, hai người cầm tiền, tôi đỡ phiền phức, một công hai việc.” Sở Từ cười nói.
Trong không gian, Ngộ Trần không thể tin được những gì Sở Từ nói. Đen đều sắp bị nàng nói thành trắng, miệng đầy ba hoa. Quả thực đáng sợ!
Mặt Võ đại đỏ bừng vì xấu hổ, thậm chí rất khó chịu. Cho dù ba mẹ không thể sống chung nổi nữa, hắn nhất định cũng không muốn bọn họ ly hôn, người đã đến tuổi này còn quậy lên thật xấu hổ.
Chẳng qua những lời Sở Từ nói cũng không phải là nói cho hắn nghe.
“Sở Từ, mày đừng ảo tưởng. Ba mẹ tao rất tốt!” Võ đại nghiến răng nói.
Danh Sách Chương: