“Cậu… Hẹn với Lê luật sư hả?”
“Ha ha! Bởi vì vụ án lần trước mình biểu hiện rất xuất sức, sư phụ mới nói có thể đáp ứng một yêu cầu để thưởng cho mình. Mình đã nghe nói từ sớm là sư phụ nấu đồ ăn rất ngon, nên đương nhiên muốn nếm thử! Chuyện tốt như vậy, sao không dẫn cậu theo được chứ? Rất có tình chị em đúng không?” Linh Vũ rất nghĩa khí nói.
“Cuộc hẹn hò ấm áp như thế, cậu muốn dẫn hai cái bóng đèn chúng tôi theo à?” Hà Nhạc Nhạc chỉa chỉa bản thân cùng với Tần Chi Tu.
“Nhiều người mới ăn được nhiều món hơn a! Được rồi! đi đi! Nước miếng của mình cũng đã chảy ra rồi!” Nhậm Linh Vũ một tay kéo một người rời khỏi nhà hàng.
“…” Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn cái lồng hấp nhỏ đầy bàn, ăn ý trao đổi với Tần Chi Tu.
Trong nhà hàng có ánh mắt không ngừng nhìn về phía ba người bọn họ, giống như có người đã nhận ra Tần Chi Tu, hai cô thấy không ổn lắm, nắm tay Tần Chi Tu chạy nhanh đi.
Lê Dĩ Quyền ở phía tây nam thành phố, lái xe phải hơn mười phút mới tới, Nhậm Linh Vũ lái xe chở Hà Nhạc Nhạc và Tần Chi Tu, không biết là do đã ăn uống no say hay là do ai cũng có suy nghĩ riêng nên dọc đường đi ba người cũng không nói gì thêm.
Ánh mắt Hà Nhạc Nhạc không có tiêu cự nhìn cửa kính xe, cô không biết phải đối mặt với Lê Dĩ Quyền như thế nào.
Linh Vũ không biết. cô ấy không biết sư phụ cô ấy sùng bái nhất và lão đại kính yêu của cô ấy… thật ra là một người!
“Đừng nói cho Linh Vũ biết, tôi không muốn chuyện công và chuyện tư lẫn lộn với nhau.” Hôm trước, L đã nói như vậy với cô.
“… anh có biết, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không tôi không muốn giấu giếm Linh Vũ bất cứ chuyện gì cả.” L - người mà cô đã quen biết ba năm lại chính là Lê Dĩ Quyền - người đã viết ra hợp đồng quản lý nhà trọ kia, cô thật sự không tưởng tượng nổi cảm giác trong lòng cô là gì.
cô hiểu, hắn chỉ dựa theo uỷ thác mà làm hết phận sự để hoàn thành công việc mà thôi, nhưng hắn có biết không? Lúc trước khi cô biết được điều khoản trong hợp đồng là do ‘Lê Dĩ Quyền’ hắn soạn ra, cônhư bị một chậu nước đá hắt từ đầu đến chân. Mỗi ngày đều nghe Linh Vũ nói về truyền kỳ của hắn, làm cho cô rõ ràng một việc, hợp đồng hắn đã nghĩ ra đúng là ‘không chê vào đâu được’ cả. không thể thông qua các thủ đoạn trong pháp luật để ngừng hợp đồng, cô lại không có tiền bồi thường vi phạm, lại càng không dám mượn ‘dư luận’ con dao hai lưỡi để huỷ hợp đồng, cô chỉ có thể chấp nhận im lặng.
cô tự nói với bản thân không sao hết, tự thôi miên bản thân đây không phải là điều tồi tệ nhất, nhưng mà… mỗi ngày đều bị những nam nhân khác nhau chạm vào chỗ thân mật nhất của thân thể, để cho các nam nhân đáng sợ đó ra vào trong thân thể vô số lần, bị bắt bày trò với những tư thế khác nhau, thậm chí… đến phía sau cũng bị các nam nhân đó đụng vào! Nhiều lúc, mới trốn thoát từ dục vọng kinh khủng của một nam nhân này đã bị một nam nhân khác đặt ở dưới thân chà đạp…
Như vậy làm sao cô có thể coi như không có gì chứ? cô chỉ là cố gắng, cố gắng để cho bản thân khôngđể ý đến.
Nhưng L… anh, vì sao anh lại là Lê Dĩ Quyền chứ?
Người đã từng an ủi, quan tâm, là thầy tốt bạn hiền, là người cô rất tin tưởng ── vì sao lại là Lê Dĩ Quyền chứ?
Hà Nhạc Nhạc nhắm mắt lại. không, không thể! cô nghiêm chỉnh cảnh cáo bản thân ── không thể oán hận! Đúng, là do chính cô ngu xuẩn, không thể oán hận bất kì ai! Oán hận người khác chỉ làm cho bản thân đáng thương thêm mà thôi! Lê Dĩ Quyền là nam nhân Linh Vũ thích, L là người đã giúp đỡ cô rất nhiều ── cô không có tư cách oán hận!
Chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân nên Hà Nhạc Nhạc không phát hiện ra, Tần Chi Tu bên cạnh côđang nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của cô trên cửa kính xe, bàn tay xinh đẹp tinh xảo xoa xoa lên đầu trên ảnh ngược đó, dịu dàng vô cùng.
hắn… sẽ không an ủi người khác.
Nhậm Linh Vũ liếc mắt nhìn về phía kính sau, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng. Tuy rằng với tình huống của Nhạc Nhạc mà tìm một người bạn trai là nghệ sỹ thì rất khó khăn, nhưng cô tin tưởng nếu như Nhạc Nhạc thật sự ở cùng một chỗ với Tần Chi Tu, Tần Chi Tu nhất định có thể bảo vệ tốt cho Nhạc Nhạc!
Thần tượng! anh rất hợp ý tôi a! Tôi nhất định sẽ giúp anh! Hì hì hì hì!
“Đều đến rồi sao? Ngồi chờ một lát đi? Tôi đang hầm canh.” Mở cửa là Lê Dĩ Quyền với thân tình cao to đang đeo một cái tạp dề màu xanh có hình gà trống, bên hông bởi vì buộc chặt dây ngay thắt lưng nên dáng người cao lại thấy gầy hơn nữa, nhìn rất gợi cảm mê người, đây quả thực chính là mẫu nam nhân tốt thương vợ trong truyền thuyết mà!
“Hi! Lê luật sư.” Tần Chi Tu lấy kính râm xuống, rộng rãi bắt tay với Lê Dĩ Quyền. Lê Dĩ Quyền là cố vấn pháp luật của Mâu Tư, bọn họ đã từng gặp nhau vài lần.
Lê Dĩ Quyền nhìn thấy Tần Chi Tu cũng không có biểu cảm giật mình gì cả chỉ nhu hòa cười cười, xoay người vào bếp lấy ra giỏ trái cây.
“Sư phụ! Hôm nay làm đồ ăn gì vậy? Để con vào giúp sư phụ nha!” không đợi Lê Dĩ Quyền trả lời, Nhậm Linh Vũ liền xung phong phụ giúp Lê Dĩ Quyền đi vào phòng bếp.
Hà Nhạc Nhạc lắc đầu cười cười, cho dù Linh Vũ muốn một mình ở chung với Lê Dĩ Quyền, thế này cũng quá rõ ràng rồi? Hơn nữa ──
“đã xảy ra chuyện gì?” Thấy Hà Nhạc Nhạc vẫn nhìn về phía phòng bếp, Tần Chi Tu nhẹ giọng hỏi.
“Khụ… thật ra, Linh Vũ có một biệt hiệu ── ”
“Đại vương???”
“Ha ha… cái này cũng đúng, nhưng mà ── ”
“A ──” lời nói của Hà Nhạc Nhạc còn chưa dứt, trong phòng bếp đã truyền ra tiếng hô của Nhậm Linh Vũ.
“... kẻ thù của phòng bếp?”
Hà Nhạc Nhạc hướng về Tần Chi Tu phất phất tay, “Để tôi vào đó giúp một tay, nếu không buổi trưa chúng ta chỉ có thể ăn bánh ngọt.”
“Có thể… làm cho tôi một cái không?”
“Hả?”
Tần Chi Tu chỉ hộp bánh ngọt trên bàn trà buổi sáng hắn tự tay đem cho Nhậm Linh Vũ hỏi.
“… ừ!” Hà Nhạc Nhạc há miệng, vẫn không thể đem bốn chữ ‘sinh nhật vui vẻ’ nói ra.
“Tình cảm của cô và Nhậm tiểu thư… thật tốt.”
Hà Nhạc Nhạc thỏa mãn cười cười, “Đương nhiên, cô ấy là bạn tốt nhất của tôi. Đối với tôi mà nói cô ấy là người nhà.”
Người nhà… Tần Chi Tu nhìn khuôn mặt không chút dối trá và miễn cưỡng của Hà Nhạc Nhạc, nhỏgiọng hỏi ──
“không có huyết thống, cũng có thể trở thành người nhà sao?”