Nghe thấy Hà Nhạc Nhạc trả lời, Nguyễn Lân yên tâm đem ngón áp út hoàn toàn tham nhập, thoáng tăng nhanh hơn tốc độ co rút ngón tay. Nhìn cô gái dưới thân dần dần phiếm hồng hai má, hô hấp hỗn độn, một cỗ cảm giác thỏa mãn kỳ dị tràn ngập lồng ngực anh.
Cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô, lại không muốn bỏ qua âm thanh ngọt ngào yêu kiều của cô, đành phải chuyển qua thân mật hôn lên vai cô, nhẹ nhàng cắn nuốt da thịt mỏng manh trên xương quai xanh ; cọ lên hai vú mềm mại, tuyết trắng tham lam liếm láp, ngậm duyện, đùa cho nhũ phong đỏ bừng một mảng; chu quả dưới đầu lưỡi của anh khẽ run lên.
“Ừ a... Nguyễn Lân...”
“Ừ?” Anh phát hiện tên mình phát ra từ cô gái này đặc biệt dễ nghe. Ngón áp út xuất nhập càng ngày càng thuận lợi, anh liền đem ngón giữa cùng nhau nhập vào, đầu tiên là theo vách hang nhẹ nhàng, chậm chạp vỗ về chơi đùa, rồi mới chậm rãi nhanh dần lên, thỉnh thoảng ngoắc vào một chỗ mẫn cảm trước vách tường kia làm cô run rẩy kêu lên.
“A ── đừng...” mới bắt đầu đã kích thích như thế, chờ đến khi anh thật sự vào được cô sẽ điên mất...
“Đừng như thế nào? Như vậy?” Đè lại chỗ suối nguồn hưng phấn kia, Nguyễn Lân nâng cao tần số run run đầu ngón tay, để cho vô số mật dịch bị kích thích bắt đầu tràn ra.
“A ── không, Nguyễn Lân, Nguyễn Lân... Ôm tôi... A ──” vì muốn thoát khỏi cực hạn tra tấn trước mắt, cô mở miệng muốn được đổi sang thiên đường, địa ngục khác.
Cố gắng khắc chế, cũng không thể nào khống chế được nhu cầu cấp bách chạy khắp thân thể, chậm rãi khảm nhập vào mật huyệt mất hồn, ấm áp kia cũng đã làm tiêu hao hết toàn bộ sức nhẫn nại của anh, anh đã không còn cách nào nhịn được nữa, anh thầm nghĩ hung hăng, cuồng bạo tiến vào cô, xé rách cô, làm cho cô vĩnh viễn chỉ nhớ rõ thân thể anh, cự vật của anh, hương vị của anh!
“Kiên nhẫn một chút.” Ngón tay đi vào chỗ hai người ái ân, xoa lên viên đậu đỏ tinh tế nhẵn mịn kia, dùng lực xoa nắn, dùng kích thích bén nhọn kia để che lấp đi động tác điên cuồng, mạnh mẽ xâm chiếm của anh! Đường cong hoàn mỹ, khêu gợi của phần eo chập chùng khi thì giống như tuấn mã trên thảo nguyên khi lại như thủy triều cuộn sóng, tràn ngập sức lực tràn đầy mỹ cảm!
“A a a ──” luật động dường như không có điểm dừng, thân thể của cô cũng căng đầy. Cô chỉ có thể gấp gáp ôm chặt người đàn ông trên người, mỗi một lần được khuây khoả lại lưu thêm một vết cào lên lưng anh.
Phóng túng dục vọng bản thân,tận tình giữ lấy cô gái còn ngọt hơn cả cực phẩm mật đường dưới thân... Anh thích cảm giác khi ở bên cạnh cô bé này, không, loại cảm giác này... Giống như là bên người anh nếu cần phải có một người phụ nữ, thì người đó chỉ có thể là cô. Mười lăm tháng 10 sao? Cũng được, khi đó 《 Một đời một kiếp 》 của anh cũng diễn xong rồi, đến lúc đó anh lại đến xử lý cô bé này.
Thật vất vả mới có thể từ trên giường Nguyễn Lân đi xuống, Hà Nhạc Nhạc vào thang máy liền phát hiện Quý Tiết đã ở bên trong, anh ta hẳn là từ lầu hai trở về phòng. Cô hình như rất thường xuyên ở trong thang máy đụng phải Quý Tiết, mà lần nào anh ta nhìn thấy cô cũng xem cô như rác.
Chào một tiếng có lệ, Hà Nhạc Nhạc liền không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bảng hiển thị của thang máy. Nhưng mà... nếu cô chỉ cần hơi chút chú ý đến hình ảnh của Quý Tiết trên cửa thang máy, cô có thể sẽ phát hiện ra──người đàn ông này đang nhìn chằm chằm cô... trong ánh mắt ấy tràn ngập dục vọng!
Ma nữ dâm đãng này ngày nào cũng ngụy trang thành một cô gái vô hại! Ngày ngày, mang theo bộ dáng vừa bị đàn ông làm qua còn chưa thấy đủ, bộ dáng hạ lưu trằn trọc ở dưới thân nhiều người đàn ông khác nhau! Khoác lên vẻ bề ngoài nhu nhược lừa gạt đàn ông, kì thực giả dối như cáo, không buông tha bất cứ cơ hội nào dụ hoặc mọi sinh vật giống đực gần bên cạnh, một người phụ nữ – chuyên đi hút lấy tinh lực của đàn ông!
Giờ này khắc này, trong đầu Quý Tiết không phải hình ảnh dâm đãng của Nguyễn Lân và Hà Nhạc Nhạc trước kia, mà là ── Hà Nhạc Nhạc làm thế nào phóng đãng dụ hoặc anh ta, theo anh ta nịnh nọt, anh ta lại... làm thế nào xé nát toàn bộ những thứ che lấp cô, điên cuồng dùng dục vọng của mình xâm chiếm cô!
“Quý tiên sinh, đến lầu 4 rồi... Ngài không thoải mái sao? Muốn hay không... Kêu bác sĩ đến xem?” bệnh viện Tông thị có bác sĩ chuyên môn phụ trách mấy vị ‘quý nhân’ trong nhà trọ này, hai ngày nay cũng có bác sĩ đúng giờ đến giúp Mục Duy đổi thuốc, cô mới không đến mức luống cuống tay chân.
Quý Tiết nắm thật chặt nắm đấm, bước ra thang máy ── nơi này cư như bị ma quỷ nguyền rủa làm cho anh muốn phát điên!
Hà Nhạc Nhạc trở lại lầu 6, Mục Duy nhìn cô, thấy cô “về trễ” cũng không nói gì. Cô âm thầm thở ra, nếu như theo thời gian trôi qua, Mục Duy có thể tự nhiên nguôi giận đúng là không còn gì tốt hơn. Tuy rằng đến giờ phát này cô vẫn chưa từng hối hận lựa chọn lúc trước của mình, nhưng loại người ‘cực phẩm’ như Mục Duy! Quả thực không phải là người mà cô có thể chọc được. Nhưng... Nguyễn Lân lại muốn bao dưỡng cô để giúp cô thoát khỏi việc bị Mục Duy trả thù, cô thật sự rất ngoài ý muốn, rất biết ơn, nhưng cũng không thể chấp nhận.
Bởi vì ngu xuẩn mà ký hợp đồng bán mình, đã tạo ra một đoạn tối tăm nhất trong cuộc đời cô rồi. Nhưng hiện tại cô, ít nhất cô vẫn giữ được lòng mình, sau này có thể tự tin bắt đầu lại cuộc sống, mặc kệ người khác nhìn mình như thế nào, chỉ cần ở đáy lòng cô vẫn còn giữ được tôn nghiêm cơ bản là được. Nhưng... Một khi cô vì muốn thoát đi sai lầm ngu xuẩn mà bản thân phạm phải mà chủ động bán mình, vậy thì ── cô lúc đó thật sự... Cái gì cũng không có nữa.
Như vậy cô, không xứng làm con gái của ba mẹ, không xứng làm bạn của Linh Vũ, không xứng ── mang tên Hà Nhạc Nhạc nữa.