Hà Nhạc Nhạc ánh mắt không chút tiêu cự nhìn gối đầu, “Các anh có thể tùy ý sử dụng cơ thể của tôi, hoặc là ra lệnh cho tôi làm bất cứ việc gì để phụ vụ cuộc sống của mình, nhưng mà... Xin đừng đùa giỡn tôi, đừng chỉ vì một chút vui vẻ mà bắt tôi làm những việc không thể làm. Xin để cho tôi giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng...”
Trái tim không hiểu sao co rút đau đớn... tâm tình vốn đang sung sướng bị một câu nói của cô làm cho vô cùng khó chịu, cô gái này... cô cái này!
Nguyễn Lân đẩy Hà Nhạc Nhạc ra khỏi người mình, nhấn cô xuống giường, một tay cầm lấy lưng quần cô, nhưng vẫn chậm chạp không hề kéo xuống. Vừa rồi... Anh cảm thấy cô gái này cách anh quá xa, tựa như lúc nào cũng có thể từ trước mắt anh biến mất không thấy. Không, anh không cho phép! Cô không thể đi! Cô chỉ có thể thành thành thật thật ở dưới thân anh, bị anh làm cho khóc rống thét chói tai! Bị anh làm cho thần hồn điên đảo!
Đáng chết! tại sao tay không thể động đậy!
Bên ngoài truyền đến thanh âm của ô tô.
“... Nguyễn tiên sinh.”
Nguyễn Lân hít sâu một hơi, một lần nữa nằm trên giường xem kịch bản.”Cứ xem như tôi chưa nói cái gì hết.”
“... Cám ơn.” Hà Nhạc Nhạc xuống giường, có chút ngoài ý muốn nhìn lại anh một cái, cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười rất nhỏ, xoay người sửa sang lại quần áo chuẩn bị rời khỏi.
“Đợi chút...” Bàn tay to lại vươn ra kéo Hà Nhạc Nhạc lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi lâu... Cô cười lên, nhìn rất thuận mắt... Kéo gần, hôn lên môi cô, rất nhanh lại buông ra.
“Cô không thể hôn sao? Nếu chuyện này cũng không thể làm cho tôi vừa lòng, tôi đây sợ là không đợi nổi hai ngày sau.”
“Tôi...” Hà Nhạc Nhạc cúi đầu cắn môi. Cô quả thực không thể, lúc trước đều là bọn họ...
“Hôn tôi.”
Sợ hãi nhìn ánh măts u ám taf mị của anh, tầm mắt Hà Nhạc Nhạc di chuyển nhìn xuống môi anh ── vừa thấy, mắt như muốn đui mù ( làm quá không >.<). Môi anh ta... Giống nhau một kiệt tác được thượng đế tỉ mỉ tạo ra, hình dáng hoàn mỹ làm cho người ta cảm thấy không nỡ làm bẩn nó, sắc môi hồng hồng quyến rũ, no đủ lộ ra sự khỏe mạnh. ( mệt vs mô tả a a a…)
Ọc! âm thanh nuốt nước miếng truyền vào tai Hà Nhạc Nhạc.
Khóe môi anh khẽ cong lên, cánh môi ác ma kia như món trái cây ngon lành hấp dẫn linh hồn người khác nhất thời càng trở nên dụ hoặc... Nguyễn Lân cũng không vội vã thúc giục cô, chỉ yên lặng cười nhìn cô, anh biết rõ môi mình có mị lực mê hoặc phụ nữ như thế nào.
Nhìn chằm chằm vào môi Nguyễn Lân, cánh mi Hà Nhạc Nhạc run rẩy nhìn xuống môi mình, theo khoảng cách càng ngày càng gần, hô hấp cô khẽ chậm lại ── khó trách ngày hôm qua nhìn thấy trên fan club của Nguyễn Lân, rất nhiều fan nói mỗi ngày đều thân một áp phích nước miếng...
Nhẹ nhàng đụng chạm, trên môi rõ ràng truyền đến xúc cảm mềm mại lại như điện giật làm cả người cô tê rần, vừa định rời đi, anh đã đè cô lại đảo khách thành chủ, cắn nuốt cánh môi cô, đầu lưỡi linh hoạt mềm dẻo quét ngang qua hàm răng, vuốt ve trong ngoài, ở trên đầu lưỡi mẫn cảm của cô dày xéo, khiêu khích làm cho cả người cô buộc chặt tê ngứa khó nhịn.
“A ừ ──” rất, rất ngứa...
Nguyễn Lân hôn rất say mê, bàn tay to rảnh rỗi theo bản năng liền vòng ra phía sau Hà Nhạc Nhạc cởi bỏ áo ngực của cô, làm cho thân thể mềm mại dính sát vào thân thể đang nóng như lửa đốt của mình, bàn tay trước trước sau sau trên thân thể bóng loáng du di vuốt ve.
Lạch cạch, tách. Cửa mở ra.
“Đúng rồi, tôi vừa mới tìm thêm vài người mới, sau này ở bên này tôi sẽ an bài vài người tới chiếu cố cậu, lúc tôi không ở đây, có vấn đề gì có thể bảo anh ta giúp đỡ trước. Nhưng anh ta không thể vào nhà trọ, vì thế... Thân thể của mình cậu phải tận lực tự chiếu cố tốt, đừng để cho tôi lo lắng.”
“Ừ. Có Hà tiểu thư ở đây, anh không cần quá lo lắng đâu.”
“... Có cô ta ở đây, tôi càng lo lắng. Cậu cẩn thận cô ta nửa đêm leo lên giường của cậu đấy.”
Nghe được đoạn đối thoại của Quý Tiết với Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng có thể lấy ra một chút khí lực đẩy tên Nguyễn Lânkhông biết thoả mãn kia ra, dồn dập thở phì phò, không dám nhìn anh.
“Tôi, tôi đi làm bữa tối.”
Hà Nhạc Nhạc vừa ra khỏi cửa, liền bắt gặp ánh mắt của Quý Tiết, Tần Chi Tu, Quý Tiết hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn vào ngực cô.
Hà Nhạc Nhạc theo ánh mắt anh ta cúi đầu,vừa nhìn mới phát hiện áo ngực hở ra ──
“A... Lại đây giúp tôi tắm rửa.” Nguyễn Lân từ trong phòng ngủ đi ra chẳng biết xấu hổ hướng về cô nói.
Trời ơi! Người đàn ông này! Không biết viết hai chữ “ xấu hổ” như thế nào sao? Cả người cứng ngắc, Hà Nhạc Nhạc bi phẫn, trong lòng trong gào thét.
Đêm đó, Thân Đồ Mặc và Mục Duy đều không về nhà trọ, sau cơm chiều Tần Chi Tu vốn dĩ muốn tìm Hà Nhạc Nhạc tâm sự việc theo đuổi Đỗ… ( quên tên bà này), ai ngờ Quý Tiết tắm rửa xong cũng đi xuống lầu, ngồi trong phòng khác, một lúc sau Nguyễn Lân cũng vây quanh khăn tắm lên lầu. Vốn muốn lên kêu Hà Nhạc Nhạc xuống lầu, không ngờ Nguyễn Lân thấy bọn họ, ba người đang chơi bài, không khỏi dâng lên chút hứng thú, ngồi ngay phía sau Hà Nhạc Nhạc, đem cô ôm vào trong ngực, cằm gác lên vai cô, xem cô đánh bài.
Dưới đề nghị của Nguyễn Lân,ba người nhàm chán bắt đầu dùng dán giấy để trừng phạt.
Hà Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, không biết là do chứng sợ đám đông phát tác, khiến cho cô dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người kia không thể nào tĩnh tâm nhớ bài, tính bài, hay là vì lửa nóng duới khăn tắm của Nguyễn Lân vẫn ở phía sau dán chặt lên mông làm cho cô thỉnh thoảng phân tâm, tóm lại đêm nay cô đánh mất tiêu chuẩn. sau mỗi cô lần thua bài, Nguyễn Lân còn đặc biệt hưng phấn dính nước miếng rồi đem tờ giấy dán lên mặt cô, một khi có tờ giấy nào bay xuống, anh liền nhanh tay bắt lại, rồi lại dính dính nước miếng “Bốp” một cái chụp lên mặt cô. Một khi cô trừng mắt u oán nhìn anh, anh ta sẽ cười càng thêm vui vẻ, ôm cô càng chặt.
Nếu nói đêm nay Hà Nhạc Nhạc đánh mất tiêu chuẩn, vậy thì Quý Tiết căn bản chính là đã đánh mất chỉ số thông minh của mình, đánh bài không có tính toán không nói còn thường xuyên xem lậu bài. Lúc bị dán giấy, mặt thối giống như bị người ta cho đội nón xanh...