Mục lục
Nhà Trọ Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 298: Một chén bánh đúc đậu




"Em vẫn có thể ở cùng bọn họ như cũ, em không cần rời khỏi bất kỳ ai, em vẫn có thể hạnh phúc như bây giờ, trừ cái đó ra, lại nhiều thêm một người yêu em, một người vĩnh viễn cũng không rời khỏi em, sẽ không để em cô đơn một mình."




Giọng nói chứa đựng tình yêu tràn đầy, nỉ non giống như thiên sứ làm bối rối linh hồn cô, lại làm lòng cô run rẩy hoảng sợ!




Không!




"Vui Vẻ, chấp nhận anh, anh cần em." Vỗ nhẹ lên tóc cô, Lê Dĩ Quyền mềm mại khẩn cầu.




"Không, không!" Hà Nhạc Nhạc liều mạng giãy dụa trong lòng hắn, thân thể theo quán tính đụng phải thành bảo hộ ở bờ hồ phía sau, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại.




"Vui Vẻ!"




"Đừng tới đây!" Hà Nhạc Nhạc cầm thành bảo hộ lạnh như băng bên bờ hồ, đôi mắt nhìn xung quanh không bỏ qua bất cứ nơi nào trên mặt đất. L, hắn, hắn nói, hắn nói muốn ── không, cô nghe lầm! Sẽ không! Sẽ không! "Em, em đi trước đây."




"Nhạc Nhạc!" Bi thương và bất đắc dĩ đan vào nhau tạo thành tức giận bộc phát nhưng trong chớp mắt liền hóa thành cưng chiều sủng nịch, "Em còn muốn trốn tránh đến lúc nào?"




"Em ── "




"Anh so với bọn họ không bằng được ai cả sao?"




"Không, không phải! L..." Cầu anh, đừng dùng giọng điệu đau thương như vậy để nói được không!




"Vì sao... Em muốn bỏ lại một mình anh?"




"L!" Đau lòng tỏa khắp toàn thân, đau đến mức cô không đứng thẳng được. Bỏ lại một mình hắn? Không, không! Cô không muốn bỏ lại hắn, cô hy vọng hắn đạt được hạnh phúc thuần khiết nhất! "Bởi vì..."




Bởi vì cô thương hắn! Cô không cần hắn ôm một linh hồn nát bấy! Không cần lãng phí sinh mệnh của hắn trên một cô gái nhất định hắn sẽ chán ghét! Không cần bởi vì cô mà lưu lại dấu vết dơ bẩn không chịu nổi trên đời người đầy ánh sáng của hắn!




Cô không cần!




Đau lòng nói không nên lời đầy đủ. L, em nên làm như thế nào để anh hiểu được...




Nhìn cô gái mình yêu thương đau khổ không lên tiếng rơi nước mắt trước mặt mình, tâm trạng Lê Dĩ Quyền đau khổ, nhưng không có cách nào tiến lên.




Cô vẫn không cần hắn.




Lần đầu tiên, hắn cảm thấy bản thân nhỏ bé như thế. Trong thế giới nhỏ bé này, hắn từng coi thường tình yêu.




Yêu, đối với hắn mà nói đã từng là một chữ trống rỗng, chỉ là một chữ trên giấy mà thôi. Đã từng nhìn thấy vô số cha con mẹ con, vợ chồng, bạn thân chí cốt chỉ vì lợi ích trước mắt mà phản bội nhau, hắn thật sự cảm thấy chữ 'yêu' này chỉ là sự vui đùa của nhân loại đối với hắn mà thôi.




Vì thế, ba năm, tuy rằng tò mò đối với cô, tuy rằng tiếng hát của cô lay động lòng hắn, tuy rằng đã sớm đặt cô ở trong lòng, hắn cũng không nghĩ đó là 'yêu', chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm kiếm cô.




Cho đến khi, cô xuất hiện ở trong biển người như vậy.




Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngửa lên nhìn về phía hắn, im lặng giống như một bức tranh tỏa ra mùi hoa thơm ngát.




Tiếng hát của cô, nụ cười của cô, nước mắt của cô, môi đỏ mọng khi cô khẽ cắn, đôi mắt khi vui sướng thuần khiết, khi bi thương quật cường, khi kiên cường không sợ hãi bảo vệ người khác...




Nhìn thấy cô rõ ràng, hắn mới biết được mình đã bỏ lỡ ba năm như thế nào.




Tình cảm ba năm khi hắn chưa phát hiện đã từ từ tích lũy thành quái vật lớn, không cho hắn cơ hội bỏ đi hay đè nén, làm cho hắn chỉ có thể cười khổ ngọt ngào nhận lấy.




Nhận thấy sung sướng thỏa mãn từ tận đáy lòng, vừa nghe thấy tiếng hát của cô giống như có được toàn bộ sung sướng của cả thế giới.




Rồi... Tận thế buông xuống.




Từ lo lắng hoang mang, đến điên cuồng khi biết tất cả, hắn dùng tất cả tự chủ của mình mới không đi công kích tất cả những người hắn có thể!




Hắn, tự tay đem cô đẩy mạnh vào địa ngục.




... Hắn có phải nên lấy cái chết để tạ tội hay không?




Có thể hắn muốn được chăm sóc cô, bù lại cho cô, ngày đêm nhìn cô. Nhưng mà cô lại... bị đám cặn bã vô sỉ kia vây ở vực sâu rồi.




Càng đáng buồn là, ở chiến trường tranh đoạt cô, hắn căn bản không phải đối thủ của đám cặn bã kia, thậm chí... cơ hội đầu hàng cũng không có.




Hình như, an ủi duy nhất của hắn, điều hắn có thể dựa vào tin tưởng, chỉ còn có "Kiên nhẫn".




"Thực xin lỗi, không nói rõ ràng làm cho em khó xử. A..." Lấy khăn tay ra, Lê Dĩ Quyền nhẹ lau nước mắt của cô, "Bây giờ không muốn nhận cũng không sao, anh chờ."




Lê Dĩ Quyền dịu dàng làm cho nước mắt Hà Nhạc Nhạc chảy nhiều hơn nữa, một chữ 'chờ' của hắn lại như sét đánh qua tai cô.




Không! Không thể!




Cô không thể hủy hoại cuộc sống của hắn! Cô đã sớm thối nát không cách chữa, cô không thể làm hắn dính phải dơ bẩn như cô!




Cô, cô nên, nên... biến mất! Đúng! Biến mất!




Đi rất xa! Hắn không nhìn thấy không nghe thấy sẽ quên cô đi! Người giống như cô, không nên tồn tại trong trí nhớ của hắn!




Lại đẩy Lê Dĩ Quyền ra.




"Đừng đi theo em." Cúi đầu, Hà Nhạc Nhạc máy móc nói.




Xoay người đi ra khỏi công viên, ngồi trên taxi, vô ý thức nói ra một cái tên, sau hơn hai tiếng đồng hồ, Hà Nhạc Nhạc dọn sạch sẽ ví tiền tìm tiền mặt mới miễn cưỡng trả được tiền taxi.




Nhìn taxi dần đi xa, Hà Nhạc Nhạc lại hừ nhẹ cười lên tiếng.




Hà Nhạc Nhạc, mày là heo sao? Ngồi taxi chơi trò mất tích?




X Nguyên? Ngẩng đầu nhìn cột mốc ở đường, cô sao lại kêu tài xế chạy đến đây? Cẩn thận nghĩ lại, ấn tượng đầu tiên ở nơi này hình như là chỗ Linh Vũ đã từng nói có bán bánh đúc đậu. Lục lọi tiền xu trong túi, chắc là đủ một chén, vậy...




Mấy nhà nhỏ ở chân núi bình thường cũng hay mở cửa tiếp khách, nhưng buôn bán vào mùa đông không lời lắm, mấy cửa hàng mặt tiền lạnh lẽo cũng chỉ có một vài nhà bán khoai lang nóng.




"Bà chủ, ngại quá cho hỏi một chút, ở gần đây có trạm ATM không ạ?" Hà Nhạc Nhạc vừa hít không khí lạnh vừa hỏi.




"Phải đi trấn bên kia lận!"




"À, có thể chỉ cho tôi biết đi như thế nào không ── "




"Một chén bánh đúc đậu." Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên cạnh Hà Nhạc Nhạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK