Mục lục
Nhà Trọ Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291: Nam nhân của cô




Tivi treo tường trong phòng Thân Đồ Mặc thông với hệ thống theo dõi của nhà trọ, mà phòng khách ở lầu một toàn bộ đều có thể theo dõi. Thiết kế này của nhà trọ chỉ có chủ nhà và kiến trúc sư biết, mà hắn, đêm nay là lần đầu tiên sử dụng cái này vì cô.




"Ai điện thoại tới vậy? Sao lại tức giận như thế?" Thấy Hà Nhạc Nhạc hung hăng nhấn điện thoại sau đó tắt máy ngay, Nhậm Linh Vũ tò mò hỏi.




Hà Nhạc Nhạc nhịn không được hừ lạnh một tiếng, "Một kẻ đáng thương chưa từng biết đến suy sụp là gì!"




"A? Không biết suy sụp là gì sao lại đáng thương?"




"Nếu như một người, cho tới bây giờ muốn cái gì có cái đó, cậu cảm thấy cuộc sống của hắn còn có lạc thú gì không?"




"Nhưng thật ra, cái kẻ đáng thương kia nói gì mà cậu tức giận như vậy? Hắn muốn mua cái gì?"




Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc Nhạc hiện lên vẻ xấu hổ, nhìn Nhậm Linh Vũ làm nũng cầu xin tha thứ nói, "Miễn bàn tới người kia được không? Mình chỉ cần nghĩ đến người kia, đang ngủ cũng giật mình tỉnh lại."




"Đáng sợ như vậy sao? Vậy không cần suy nghĩ. Nhưng... đời người muốn gì được đó, mình cũng muốn thử xem sao! Hì hì hì hì..."




Hà Nhạc Nhạc liếc mắt xem thường, "Đừng nghĩ nữa, cậu không có cơ hội đâu, hai ngày nữa Khải Tát sẽ trở lại, cậu chuẩn bị làm cô dâu đi!"




"Ngưng, mình không thèm gả cho hắn,..."




"Thật sự?"




"Được rồi, hôm nay là mình thẩm vấn cậu! Mau thành thật, kể lại tiểu thuyết tình yêu của cậu và mấy nam nhân cực phẩm này nhanh!"




"... Phải nói là, ngay từ đầu mình ở cùng với bọn họ cũng không quá thoải mái." Hà Nhạc Nhạc tóm tắt lược bỏ mấy việc xảy ra giữa cô và bốn nam nhân.




Nhậm Linh Vũ nhìn vẻ mặt nhu hòa cười cười yếu ớt của Hà Nhạc Nhạc, thật lâu không nói gì. Tuy rằng cô cảm thấy quá trình mấy nam nhân yêu Hà Nhạc Nhạc có chút thương cảm, nhưng hôm nay thấy ánh mắt bọn họ nhìn Nhạc Nhạc, giọng điệu khi nói chuyện, cô cảm giác được rất rõ ràng là bọn họ thật sự rất yêu rất yêu Nhạc Nhạc.




Tuy rằng đau lòng cho sư phụ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Nhạc Nhạc bây giờ, cô cũng chỉ có thể an tâm chúc phúc Nhạc Nhạc.




"Vậy Thân Đồ Mặc thì sao? Những người khác đều yêu cậu, hắn cũng không bị ảnh hưởng một chút nào sao? Không đúng lắm? Lần trước không phải Thân Đồ Mặc cũng đến nhà của mình tìm cậu sao, hắn đối với cậu có vẻ cũng ── "




"Linh Vũ, " Hà Nhạc Nhạc nhìn Nhậm Linh Vũ nghiêm mặt nói, "Mình không chấp nhận có bất kỳ quan hệ gì với hắn cả, bây giờ không có, tương lai càng không. Cậu cũng biết, mình ghét nhất chính là loại người giống hắn, trời sinh lạnh lùng lại tàn nhẫn, tùy ý giẫm lên người khác!"




"Ừ, mình biết. Nhưng... có phải hắn đã làm chuyện gì tổn thương cậu không? Nếu không với tính cách của cậu cũng không chán ghét một người như thế. Chẳng lẽ ──" Nhậm Linh Vũ đột nhiên nhớ lại, "Lần trước hắn không tiếp tục truy cứu việc mình xâm nhập vào Mâu Tư, là cậu tìm hắn trao đổi gì đúng không? Nhạc Nhạc! Trả lời mình đi!"




"... Không, cậu suy nghĩ nhiều quá. Mình có gì có thể trao đổi cùng hắn chứ..." Dưới sự kinh hoảng, Hà Nhạc Nhạc không thể khống chế né tránh tầm mắt của Nhậm Linh Vũ.




"... Được, cậu không nói, tự mình đi hỏi hắn!"




"Linh Vũ!"




Nhậm Linh Vũ lao thẳng từ cửa phòng ra đến thang máy, nhưng là khách nên không có quyền hạn, cửa thang máy tự nhiên cũng không mở ra.




"Nhạc Nhạc! Mở thang máy!"




"Linh Vũ, cậu thật sự suy nghĩ nhiều rồi! Lần trước, lần trước là Quý Tiết ra mặt, thật sự, cậu tin tưởng mình! Quý Tiết và Thân Đồ Mặc từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cậu cũng không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng, nể mặt mũi Quý Tiết, Thân Đồ Mặc vẫn sẽ đồng ý! Cậu không biết đâu..." Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng muốn thuyết phục Nhậm Linh Vũ, "Thân Đồ Mặc không thích ăn đồ ngọt, nhưng từ nhỏ đến lớn nếu Quý Tiết chọc Thân Đồ Mặc giận, chỉ cần Quý Tiết mua kem cho hắn, hắn sẽ hết giận ngay!"




Nhậm Linh Vũ vẫn hoài nghi nhìn Hà Nhạc Nhạc.




"Thật sự! Thân Đồ Mặc có thể lạnh lùng với tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng đối với Quý Tiết tuyệt đối sẽ không!"




"... Nếu thật sự là như vậy, mình cũng nên gặp mặt cảm ơn." Tuy rằng đã tin hơn phân nửa, nhưng nếu như chân tướng là Nhạc Nhạc đã hy sinh gì đó để đổi lấy sự bình an cho cô, cô cũng không có biện pháp dễ dàng để vấn đề này trôi qua như thế.




"Linh Vũ!" Nước mắt Hà Nhạc Nhạc ẩn hiện, cả người run rẩy. Nếu như để cho Linh Vũ biết, Linh Vũ sẽ tự trách cả đời! Không, đây không phải kết quả mà cô muốn!




"Bíp!" Cửa thang máy đột nhiên mở ra, Thân Đồ Mặc quấn khăn tắm không thèm nhìn hai người đi ra, bước đến phía phòng bếp.




"Thân Đồ tiên sinh!" Sau một lúc sửng sốt, Nhậm Linh Vũ chạy lại hô.




"Linh Vũ!" Hà Nhạc Nhạc cũng không nghĩ Thân Đồ Mặc sẽ đi xuống! Vì sao hắn muốn xuống dưới lầu chứ! Vì sao! Ông trời muốn hắn đến tra tấn cô sao?




"Nhạc Nhạc! Nếu như mình không hỏi, cả đời này trái tim của mình cũng không an tâm được! Thân Đồ tiên sinh, liên quan đến chuyện lần trước tôi xâm nhập vào Mâu Tư, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi muốn biết, vì sao anh không truy cứu trách nhiệm của tôi!"




Thân Đồ Mặc vẫn đi tiếp mà không xoay người lại, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, "Cô cho là vì sao?"




"Thân Đồ..." Hà Nhạc Nhạc khóc nức nở khẩn cầu, cô nên làm thế nào để Thân Đồ Mặc hiểu được ý của cô đây?




"Là vì, Nhạc Nhạc sao?" Nhậm Linh Vũ gian nan hỏi.




"... Dựa vào đâu?"




Cả người Hà Nhạc Nhạc phát run.




Sắc mặt Nhậm Linh Vũ trắng như tờ giấy.




"Cô ấy kêu nam nhân của cô ấy tha cho cô, vì thế, cô không sao cả." Nói xong, Thân Đồ Mặc tiếp tục đi về phía tầng trệt.




Lỗ tai Hà Nhạc Nhạc lúc này mới nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt!




Nhậm Linh Vũ nhắm mắt thở một hơi, "Thực xin lỗi, Nhạc Nhạc, không phải mình không tin cậu, mình, mình, mình sợ cậu vì mình mà làm chuyện ngu ngốc."




"A, ha ha..." Hà Nhạc Nhạc cố gắng cười cười, "Cậu đánh giá cao mình rồi, hắn là thái tử của Mâu Tư, có dạng mỹ nữ nào mà chưa thấy chứ, điều kiện như mình, cởi hết chủ động đi câu dẫn hắn, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái đâu!" Hà Nhạc Nhạc cố ý khoa trương nói.




Tiếng bước chân của Thân Đồ Mặc lại truyền tới, hai cô im lặng lui qua một bên.




Trong tay cầm chai rượu, Thân Đồ Mặc để nửa thân trên trần trụi mê người chậm rãi đi về phía thang máy, khi đi ngang qua hai cô, ánh mắt sắc bén không mang kính tùy ý liếc nhìn Hà Nhạc Nhạc.




Khăn tắm rớt xuống.




Hai cô không hẹn mà cùng hít mạnh một hơi.




Thân Đồ Mặc mặt không đổi sắc cúi người nhặt khăn tắm lên, không thèm để ý quấn khăn tắm lại bước vào thang máy.




"Thật lớn!" Trong nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại, Nhậm Linh Vũ nhỏ giọng nói thầm một câu.




Hà Nhạc Nhạc chảy xuống mấy giọt mồ hôi.




"Nhạc Nhạc."




"Ừ."




"Mình có một loại cảm giác."




"Cái gì?"




"Cả đám người ở nhà trọ này, đều sẽ yêu cậu, tất cả đều được ông trời sắp xếp sẵn rồi."




"Lúc nào thì cậu quan tâm đến số mệnh vậy?"




"... Bắt đầu từ bữa cơm đêm nay đó."




"Ngủ đi, chúng ta vĩnh viễn cũng không biết ông trời còn sắp xếp gì nữa, vì thế, có thể ngủ thì ngủ, có thể cười thì cười."




"Ừ. Chỉ là... mình đau lòng cho sư phụ. Nhưng hắn cũng thật là, vài năm như thế hắn đã ── "




"... Sẽ có cô gái tốt thương hắn mà."




"Cô gái kia cũng không chắc sư phụ sẽ yêu mà."




"... Ngủ đi." Hà Nhạc Nhạc nhắm mắt lại, cố gắng không thèm nghĩ đến vẻ tươi cười bao dung lại cố chấp của L nữa, nhưng thật vất vả để quên đi khuôn mặt của L, một khuôn mặt tuấn mỹ u ám khác lại hiện lên!




Thân Đồ Mặc! Hắn, hắn vì sao lại... trả lời như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK