“Quý Tiết không có ở đây sao?” - Tần Chi Tu nhìn bàn ăn chỉ có hai chị em Vinh gia, nghiêng đầu hỏi Hà Nhạc Nhạc.
“Mục tiên sinh nói Thân Đồ tiên sinh cùng Quý tiên sinh đi trường quay thăm Nguyễn tiên sinh, buổi tối không về nhà trọ dùng cơm.” - Hà Nhạc Nhạc nhìn Tần Chi Tu, trả lời.
Tần Chi Tu ở trên sân khấu với đầy đủ ánh sáng có rất nhiều tạo hình, lạnh lùng, khí soái, yêu diễm khác nhau; ngày thường Tần Chi Tu ăn mặc đều cực kỳ bình thường, cơ bản đều là quần bò áo thun, nhưng chính quần đen áo trắng không hề đặc sắc này, mặc ở trên thân hình thon dài cao ngất của hắn, lại cho thấy vẻ đẹp tuấn tú của hắn, làn da khá trắng, đôi mắt thản nhiên trong trẻo, tròng mắt đen lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ với những đường cong nhu hòa, tất cả những chi tiết hợp lại làm cho tổng thể khuôn mặt có thể khiến người ta cảm giác không nhiễm được một hạt bụi.
“Như vậy a…”
“Buổi tối, cần tôi ở cùng anh không?” - Quý Tiết không ở đây, không có người cùng hắn chơi đi.
“Ừ.” - Tần Chi Tu thản nhiên cười cười.
Cách cách! âm thanh chiếc đũa đập vào bát rồi mới rớt trên mặt đất.
Hai người đang nói chuyện nghe tiếng nhìn về phía Vinh Thanh Nhã, chỉ thấy Vinh Thanh Nhã vẻ mặt khiếp sợ khủng hoảng nhìn bọn họ.
Hà Nhạc Nhạc nghĩ lại, không khỏi có chút xấu hổ, cách nói vừa rồi của bản thân xác thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm. “Ách… Vinh tiểu thư đừng hiểu lầm, thật ra là ── ”
“Giúp tôi lấy thêm bát cơm được không?” - không biết là cố ý hay vô tình, Tần Chi Tu cắt ngang giải thích của Hà Nhạc Nhạc.
Hà Nhạc Nhạc há miệng thở dốc, vẫn đi lấy cơm cho Tần Chi Tu trước cùng với đổi chiếc đũa cho Vinh Thanh Nhã.
Vinh Thanh Nhã lặng lẽ quay đầu cùng Vinh Thanh Phong liếc nhau, tròng mắt như nai con tràn đầy mê mang nghi ngờ về thế giới điên cuồng này.
Buổi chiều trong lúc vô tình nghe thấy Quý đại ca nói chuyện với vài người khác, khi nghe được nam nhân bó thạch cao muốn cướp bạn gái của Quý đại ca, Vinh Thanh Nhã còn rất hưng phấn, tuy rằng bản thân cô không thể không có nhân phẩm làm tiểu tam, nhưng người khác không có nhân phẩm cũng không thể trách cô được! Nhưng không được bao lâu, cô đã bị nam nhân kêu Mục Duy nói một câu dọa sợ tới mức đầu óc không đủ dùng. Cái nam nhân kia lại còn nói ── “Các cậu vẫn như cũ có thể ôm nàng…”
Các người! Các người!
hiện tại vị Hà tiểu thư này lại hỏi Tần Chi Tu buổi tối muốn hay không ở cùng hắn, Tần Chi Tu vậy mà còn “Ừ”!
nói cách khác… một, hai, ba, bốn…
Hơn nữa, những người này còn sống chung ở cùng một cái nhà trọ, chung sống hoà bình… Nơi này, thậtsự cùng thế giới cô sống hai mươi năm qua là cùng một cái sao?
“không có chuyện gì không thể xảy ra. Đều không hợp lý phía sau, đều có vạn phần lý do hợp lý.”
Chị đã nói với cô như vậy.
“Nhưng, bây giờ chị thật sự càng ngày càng hiếu kỳ về vị Hà tiểu thư kia. Mục Duy, nếu như chị nhớ không lầm, hình như là người thừa kế của gia tộc không thể trêu vào, có thể làm cho nam nhân như thế động tâm, chị rất là hứng thú.” - Chị còn nói như vậy nữa.
cô đã thua. Hà tiểu thư kia đối với cô hiện tại mà nói, quả thực chính là thần mà tồn tại!
Hà Nhạc Nhạc cũng không biết Vinh Thanh Nhã có đã hiểu lầm câu nói kia của cô, mà tại đây trên đời cô có một người fan đầu tiên.
Vì để Vinh Thanh Nhã cởi bỏ hiểu lầm, sau khi được Tần Chi Tu đồng ý, Hà Nhạc Nhạc mời chị em Vinh gia đến lầu hai của Tần Chi Tu cùng nhau đánh bài chơi cờ.
Vinh Thanh Nhã vốn là cá tính đơn thuần trực tiếp, mặc dù có chút bị dọa, nhưng sau khi chơi đùa mấy ván bài, thiên tính sáng sủa hoạt bát đã hoàn toàn hồi phục, tiếng cười như chuông bạc thỉnh thoảng vang lên, cuốn hút Hà Nhạc Nhạc cùng Vinh Thanh Phong cũng không khỏi cười khẽ. Cuối cùng sau khi Tần Chi Tu cầm lấy nhạc phổ, Vinh Thanh Nhã thậm chí đề nghị bọn họ ba người về lầu một tiếp tục chơi, Vinh Thanh Phong tự nhiên đồng ý, Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, tính đi xem Mục Duy trước rồi nói, nhưng không đợi cô mở miệng, Tần Chi Tu vẫn rất ít mở miệng lại cất tiếng nói hỏi ──
“Ba người các cô có thể giúp tôi một chút được không?”
Kết quả chỉ một câu này ── Vinh Thanh Nhã hai mắt tỏa sáng liên tục gật đầu, giống như con chó nhỏthấy chủ nhân ném xương ra; Vinh Thanh Phong lắc đầu cười khổ, tỏ vẻ bản thân từ nhỏ đã có thù với âm nhạc; Hà Nhạc Nhạc bởi vì không hiểu rõ lắm, chỉ nói nguyện ý hỗ trợ trong khả năng.
Sau khi quyết định, Hà Nhạc Nhạc lên lầu xem Mục Duy, Mục Duy vậy mà cũng có hứng thú ngồi trên xe lăn đi theo xuống dưới lầu.
Năm người “Chậm rãi” đi vào phòng thu âm của Tần Chi Tu.
Hà Nhạc Nhạc nhìn quanh thiết bị trong phòng thu âm một chút, định nghĩa hai chữ “Xa xỉ” này ở trong đầu của cô luôn không ngừng mà bị mấy nam nhân này đẩy lên một tầng cao mới, cô có chút chết lặng.
Tần Chi Tu một bên điều chỉnh thiết bị, một bên chỉ cho Vinh Thanh Nhã cùng Hà Nhạc Nhạc một chút nền tảng cơ bản, đợi lát nữa luyện thanh vài câu trước. Mời bọn họ hỗ trợ tuy rằng chính là dùng để làm ca khúc thêm phong phú, nhưng hắn cũng không phải tùy tiện quyết định. trên thực tế, hắn đã chú ý âm sắc của Hà Nhạc Nhạc một khoảng thời gian, chính là nhạc phổ hoàn thành còn chưa đạt, trùng hợp lần này gặp được Vinh Thanh Nhã, lập tức kích thích linh cảm của hắn.
Sau khi chuẩn bị sắp xếp hoàn tất, Vinh Thanh Nhã thử thử headphone, đột nhiên ngại ngùng đứng lên. Ở trước mặt thần tượng mình thích ca hát, hát bài hát của hắn, cô không khẩn trương hưng phấn mới là lạ! Đương nhiên, cô càng muốn được thể hiện một chút, nói sao cô từ nhỏ đến lớn cũng đã được ca sỹ nổi danh giảng dạy!
Nghe thấy từ headphone truyền đến giọng nữ ngọt ngào trong trẻo, chân mày khóe miệng Tần Chi Tu dần dần hiện lên ý cười động lòng người. Như hắn dự liệu, Vinh Thanh Nhã đúng là đã học qua thanh nhạc, hơi thở, tiết tấu, cảm giác âm thậm chí tình cảm của ca khúc đều nắm chắc được mười phần.
Trong lòng Vinh Thanh Phong tự nhiên biết rõ ràng năng lực của muội muội, thấy tiểu muội có khả năng liền kiêu ngạo mà nhìn về phía Tần Chi Tu, mà Tần Chi Tu bên kia tư thế như hoa mỹ nam làm nàng thất thần một lát.
Tố chất đống nam nhân ở nhà trọ này ── quá cao đi, nhưng, người thần kì nhất, vẫn là cô gái duy nhất của nhà trọ … Vinh Thanh Phong quay đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc bên cạnh cô. Vừa nhìn đến, vậy mà nửa ngày cũng không rõ.
rõ ràng là… Khuôn mặt cũng không xuất chúng, dung nhan tự nhiên gần gũi nhìn kỹ cũng có thể làm cho hô hấp của người ta nhẹ nhàng thoải mái, lông mi tự nhiên đậm nhạt thích hợp ngay ngắn, khôngcó cố ý trang điểm, lại nhẹ nhàng cong cong, nhìn xinh đẹp tuyệt trần; khuôn mặt nhỏ nhắn luôn mang theo chút thành thật; đôi mắt sâu thăm thẳm như chứa cả một hồ nước sâu, bên trong yên tĩnh lại lộ ra dịu dàng nhè nhẹ, cánh mũi không tính là cao thẳng, nhưng cùng với đôi môi khéo léo ướt át no đủ lại phối hợp hoàn hảo. Cùng với mỹ nữ đương thời đang lưu hành có cảm giác khác nhau, đường cong của cô đáng yêu khéo léo, xúc cảm nhất định không tệ…
Vinh Thanh Phong nhịn không được tiếp tục nhìn chằm chằm cô gái kiều mị bên cạnh. Thấy cô cầm headphone nhìn muội muội, khóe môi nhếch lên nụ cười thả lỏng, đôi mắt trong suốt chỉ là thưởng thức thuần túy cùng yêu thích, giống như… còn mang theo một chút hâm mộ?
Vinh Thanh Phong gặp qua vô số ánh mắt của nữ nhân, thậm chí cô tự tin từ trong ánh mắt của nữ nhân nhìn thấu bản tính nữ nhân kia đang che giấu, nhưng mà… nữ nhân này…
“Khụ khụ!” - Mục Duy ho nhẹ hai tiếng.
Vinh Thanh Phong xoay qua đúng lúc cùng ánh mắt cảnh cáo của hắn đụng nhau, sau khi khẽ giật mình, trong lòng không khỏi dâng lên một chút tà ý. Bảo hộ như thế? Người ta giống như còn không có để ý đến anh đâu!
Trái tim hiếu thắng nổi lên. một tuần, ông xã trong dự định kiếm không được, chơi đùa thả lỏng mộtchút cũng tốt.
Vinh Thanh Phong cười quyến rũ, hai tay đặt lên đầu vai Hà Nhạc Nhạc, ở bên tai cô nhẹ giọng nói, “Tới phiên cô rồi, vào đi thôi.”
Lời nói của tác giả: Hôm nay hé lộ một chút ‘tình tiết của tác phẩm’ trước, chính là Tần Chi Tu sau đó không chỉ có cùng Thanh Nhã, Nhạc Nhạc hát cùng một bài chính thức, mà còn viết một bài khác song ca cùng Nhạc Nhạc, đương nhiên… Nhạc Nhạc giấu mặt.
Ngày mai Thân Đồ cùng Quý Tiết sẽ đem Nguyễn Lân mang về … Khụ khụ ~