Rất kỳ quái là, bất kể trước đó hay sau này hắn cũng không đi thăm dò hoàn cảnh của “Vui vẻ”, hắn rất thuần túy hưởng thụ tiếng hát của cô, hưởng thụ một phần yên tĩnh thuần mỹ cô mang đến. Có lẽ là lo lắng biết nhiều hơn ngược lại sẽ hủy đi tiếng hát kỳ diệu đối với hắn.
Sau đó khi Nhậm Linh Vũ dựa vào quan hệ muốn vào làm việc ở chỗ hắn, hắn mới đầu cũng khôngmuốn đồng ý, nhưng ở trong tin nhắn lại vô tình nghe được “Vui vẻ” thuận miệng nói hy vọng Nhậm Linh Vũ được như ý nguyện, vậy mà hắn lại chủ động gọi điện thoại cho người trung gian thu nhận Nhậm Linh Vũ.
Ngày đó gọi điện thoại xong hắn cười đến không kiềm chế được, chưa bao giờ hắn nghĩ tới chuyện kỳ diệu như thế sẽ phát sinh ở trên người hắn, một cô gái không biết dáng vẻ như thế nào không biết rõràng chỉ mới nghe tiếng nói cùng giọng hát lại có lực ảnh hưởng đối với hắn như vậy!
Chuyện này... Rất thú vị! hắn không muốn phá hư nó.
không tra không hỏi, thuận theo tự nhiên.
không nghĩ tới... hắn có thể gặp được “Vui vẻ” sớm như vậy. Nếu là như thế... lực ảnh hưởng giống như ma pháp không bình thường kia sẽ biến mất sao? Hay là... ngày càng mạnh?
Khuôn mặt trắng nõn mềm mại, thanh tú không phấn son, lông mi thản nhiên sóng mắt nhu hòa, nhìn thì thấy như dịu dàng yên tĩnh, nhưng đáy mắt có một tia cứng cỏi rất khó phát hiện, nếu không phải đãnghe tiếng hát của cô ba năm qua, chỉ sợ lần đầu tiên gặp cô ngay cả hắn cũng rất khó nhìn thấu ánh mắt của cô. trên người cô gái này, nhất định có dấu vết trưởng thành khác biệt so với đa số người, mới có thể... yên lặng trầm tĩnh nhưng vẫn cứng cỏi như thế.
Lại nhìn nhìn hai cô gái, Lê Dĩ Quyền cúi đầu ăn cơm. Nếu như nói Nhậm Linh Vũ là ruby hoa lệ loá mắt, thì cô không thể nghi ngờ chính là bạch ngọc nhẵn mịn có thể xuyên thấu. không biết có bao nhiêu người có thể nhìn ra được khối thượng phẩm ngọc thạch cùng với đá thủy tinh cứng rắn khác nhau như thế nào không.
“Đúng rồi sư phụ, buổi chiều không có việc gì có thể cho con nghỉ nửa ngày không? Nhạc Nhạc lâu lâu mới rảnh, con muốn đi dạo với Nhạc Nhạc.”
“không, không được, Linh Vũ, mình không muốn quấy rầy công việc của cậu, hôm nay mình chỉ đến xem ── ”
Tiếng chuông di động chợt vang lên, Hà Nhạc Nhạc xin lỗi nhìn hai người, lấy điện thoại ra.
Thân Đồ Mặc? hắn sẽ không muốn cô...
“Ở bệnh viện?”
“...” Nhìn Linh Vũ bên cạnh, cô theo bản năng nói dối, “Ừ.” Vốn dĩ cô tính cơm nước xong lập tức trở về bệnh viện, trả lời như thế cũng không tính... là nói dối đi...
“Tôi đêm nay sẽ trở về sớm một chút.”
“Dạ được.”
“cô sẽ làm bánh trẻo rán sao?”
Bánh trẻo rán? Ách... Rất khó tưởng tượng bộ dáng Thân Đồ Mặc mặt lạnh lùng ăn bánh trẻo rán.
Cúp điện thoại, Hà Nhạc Nhạc quay đầu lại chỉ thấy vẻ mặt khó chịu của Linh Vũ.
“không phải gọi cậu trở về chứ?”
“không phải ── ”
“không phải là tốt rồi! Ah! Cơm nước xong rồi, trước tiên dẫn cậu đi giới thiệu với vài sư huynh của mình, rồi mới lại ── ách... Sư phụ phê chuẩn không?”
Lê Dĩ Quyền bật cười, Hà Nhạc Nhạc thấy thế cũng không khỏi bật cười.
Thế là ba người cùng ăn cơm trưa, Hà Nhạc Nhạc đã bị Nhâm Linh Vũ kéo vào Văn phòng luật sư Bình Minh.
“Sư phụ, anh đã trở lại. Thân Đồ tiên sinh cùng Ngô tiên sinh đang ở trong văn phòng chờ anh.”
“Đến khi nào, sao không gọi điện thoại báo cho tôi biết?”
“Con đã muốn gọi ── ”
“Là tôi không cho hắn gọi điện thoại. Thời gian nghỉ trưa đến quấy rầy đã rất thất lễ rồi, làm sao còn dám làm phiền anh ăn cơm chứ? Huống chi... còn cùng hai vị tiểu thư ăn chung.” Giọng nam trầm thấp từ tính ma mị mê người ở bên tai Hà Nhạc Nhạc vang lên.
Thân, Thân Đồ Mặc!
Hà Nhạc Nhạc cứng ngắc nhìn Lê Dĩ Quyền cùng Thân Đồ Mặc sóng vai đi đến văn phòng, cô như rớt vào hầm băng.
“Nhạc Nhạc, mình giúp sư phụ chuẩn bị tư liệu trước, cậu ngồi chờ trong chốc lát nha, mình lập tức quay lại.” Nhậm Linh Vũ tiến vào trạng thái công việc cũng không có phát hiện tình trạng khác thường của Hà Nhạc Nhạc.
Ngơ ngác ngồi ở trên sô pha, nhìn cốc nước trên bàn trà trước mắt, rõ ràng cổ họng đang rất khát, côlại không dám dời bàn tay ra khỏi đùi ── hiện tại chỉ sợ dời tay ra sẽ run không cầm được cốc nước...
Tích tích tích…...
Trái tim Hà Nhạc Nhạc đập mạnh, run run tay lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
“Thân Đồ Mặc: Đến bãi đỗ xe chờ tôi”.