Sau khi ăn cơm chiều, thừa dịp tất cả mấy nam nhân đều có mặt, lần đầu tiên Hà Nhạc Nhạc nói ra lời nói từ nay đến rất nhiều năm về sau vô số lần cô nói ra đều là vô số lần bị bác bỏ.
"Em tính... chuyển ra ngoài ở."
Nguyễn Lân, Quý Tiết, Tần Chi Tu không hẹn mà cùng đem ánh mắt bắn về phía Mục Duy.
Mục Duy mặt nhăn nhíu mày, là nam nhân cuối cùng buổi sáng ở một mình với cô, hắn đương nhiên biết những người khác vì sao nhìn hắn như thế, nhưng hắn ──
Bình tĩnh lại một chút, Mục Duy nâng tay phải lên dựng thẳng ba ngón tay, "Tôi cam đoan không ── làm cô ấy dưới tình huống cô ấy chưa cho phép."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc Nhạc nổi lên chút xấu hổ, oán trách liếc mắt nhìn Mục Duy, "Không phải là do 'cái kia'!"
Biểu cảm tự nhiên lơ đãng đập vào mắt đám nam nhân, giống như một lông chim mềm nhẹ chạm vào trái tim bọn họ, thân thể bọn họ, nghịch ngợm vuốt ve mọi góc mẫn cảm của bọn họ, làm cho bọn họ thiếu chút nữa bỏ qua vấn đề quan trọng trước mắt, hóa sói cả đám.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Quý Tiết kiềm chế dục vọng đang thiêu đốt, nhẹ giọng hỏi.
Hà Nhạc Nhạc nhìn sang khuôn mặt anh tuấn nhìn chằm chằm cô không nháy mắt của Nguyễn Lân, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Chi Tu, theo thói quen cắn cắn môi dưới, "... Em vốn dĩ chỉ tạm thời ở đây chăm sóc Nguyễn Lân mà thôi, bây giờ hắn đã không sao, em đương nhiên, cũng nên đi."
Đám nam nhân yên lặng trong chốc lát.
"Các cậu như thế nào?." Mục Duy hỏi.
Tần Chi Tu đứng lên giúp đỡ dọn dẹp bát đũa, "Tôi không sao cả ── cô ấy ở đâu, tôi ở đó."
Quý Tiết khẽ nhíu mày, đứng dậy thu dọn đồ ăn trên bàn, "Người con gái của tôi và nghệ sĩ của tôi ở đâu, tôi ở đó."
"Vậy còn cậu?" Mục Duy hỏi Nguyễn Lân.
Nguyễn Lân cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, "... Tôi đau đầu, vẫn còn rất đau, giống như càng ngày càng đau, a..." Nói xong, hắn còn nâng tay vịn trán rên rỉ đứng lên.
Mục Duy cười khẽ.
"Các anh!" Hà Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nhìn đám nam nhân xung quanh, nhìn đi nhìn lại, thở dài, "Tu..."
"Ừ?" Tần Chi Tu cầm một chồng chén đưa gương mặt vô tội nhìn về phía cô.
"..." Hà Nhạc Nhạc há mồm, cuối cùng chỉ có thể thầm than một tiếng, "Quên đi, coi như em chưa nói gì cả."
Đám nam nhân thản nhiên cười cười, tự động đứng dậy giúp đỡ dọn dẹp bàn ăn.
Ban đêm, khi Quý Tiết tắm rửa xong tùy tiện khoác áo tắm lên thang máy đi tới lầu 2, đầu tiên lọt vào tai hắn là tiếng kêu uyển chuyển yêu kiều.
Trên thảm trong phòng khách, một đôi nam nữ trẻ tuổi thân hình trần trụi đang thân mật, mười ngón tay đang để trên xương mu của cô, một chân cao hơn để trên một góc bàn trà, ngón chân thanh tú gắt gao cuộn lại, theo động tác ra vào của nam nhân mà không ngừng rung động.
"A... Tu... Đừng, nơi đó... A a..."
Quý Tiết tựa vào tường bên cạnh lẳng lặng nhìn, chỉ chốc lát sau, tay phải nắm lấy thân dưới đang tức giận dâng trào loát thật mạnh.
"Tu... Ừa, nóng quá... Cho em..."
"Không được rời đi..." Lời nói mệnh lệnh lại như lời khẩn cầu làm người ta không đành lòng từ chối.
"Tu... Em, ừ a..." Có thể một ngày nào đó cô sẽ rời đi.
"Đồng ý với anh." Dưới thân hoạt động, côn thịt nóng bỏng làm dâm dịch ở mật huyệt dây ra bốn phía, run rẩy không ngừng.
Khoái cảm điên cuồng ngập đầu, Hà Nhạc Nhạc run run, mật dịch lại vấy lên đầu côn thịt to lớn, côn thịt đỏ tươi đang rút cắm như làm lễ rửa tội băng qua vách tường chặt trất.
"Tu..."
Tiếng thét cao trào chói tai xuyên thấu qua tai Quý Tiết đang đứng một bên xem cuộc chiến, hắn cởi áo tắm đi lên phía trước.
"A ── Quý, Quý Tiết!"
"Nằm xuống." Quý Tiết nói với Tần Chi Tu.
Tần Chi Tu nhìn thân dưới của Quý Tiết đang dâng trào trướng thẳng đến mức tận cùng, trấn an hôn hôn lên môi Hà Nhạc Nhạc, ôm cô ngồi dậy, làm cho cô ngồi ở trên người, rồi đỡ lấy thắt lưng cô chậm rãi nằm xuống.
"A... Các anh ──" Hà Nhạc Nhạc cầm lấy cánh tay Tần Chi Tu để giữ vững thân hình, nhưng chỉ có thể chịu đựng xóc nảy dưới động tác mạnh mẽ của hắn.
"Ngoan, tập trung nào." Quý Tiết ngồi xổm xuống, đem hai tay Tần Chi Tu đặt lên trên tuyết nhũ của cô, hắn thay thế để tay lên eo nhỏ của cô. "Chậm một chút."
Tần Chi Tu nghe lời thả chậm tiết tấu.
Quý Tiết chậm rãi nhấc thân thể Hà Nhạc Nhạc lên.
"Ừ..." Hà Nhạc Nhạc cắn môi nhẫn nại. Côn thịt chậm rãi bị hút vào thân thể đang hư không, ma sát mang đến sung sướng, bị hai người liên hợp đùa bỡn cảm thấy thẹn thùng, vô số cảm xúc khác thường hợp lại, làm cho cô không thể tự chủ lâm vào vũng bùn sa đọa.
Chờ khi côn thịt còn một nửa đoạn đầu đặt ở miệng huyệt, Quý Tiết nắm vòng eo cô nhấn thật mạnh một cái.
"A ──" Cô gái thét chói tai.
"Ách..." Nam nhân nghẹn lại.
Chậm chạp đưa vào, hai người ân ái lại có người thứ 3 nắm giữ hoàn toàn khống chế, bị động một cách thân bất do kỉ, cả người run rẩy bị khoái cảm hưng phấn làm cho hai người chỉ trong chốc lát sau dâm dịch đã chảy đầm đìa.
"Không, không cần... A a... A ── Quý, Quý Tiết, ngừng, ngừng a..."
"Thoải mái sao?"
"A ừ... Đừng, đừng đến đây, a ── đủ, đủ... A a..."
"Mau, mau một chút..." Sức lực Tần Chi Tu xoa nắn bộ ngực sữa không ngừng tăng thêm, hai vú yêu kiều mềm mại ở trong tay hắn bị biến hóa đầy hình dạng rất đáng thương.
"Muốn bắn sao?"
"... ừ."
"Véo nhẹ nhũ nhọn của cô, sẽ làm cô ấy khi cao trào sẽ càng hưng phấn hơn." Quý Tiết vừa nói xong vừa làm động tác nhanh hơn.
Tần Chi Tu biết nghe lời nắm lấy nhũ nhọn mềm mại màu hồng đào trước ngực cô khẽ véo nặn thật mạnh.
"Không ── a a..."