Chờ Hà Nhạc Nhạc thu thập xong, sau khi bưng cốc cà phê không xuống lầu, Tần Chi Tu mới ngừng bút, mắt đẹp ẩn chứa ý cười nhìn về phía Quý Tiết.
“Muốn nói gì?”
“Đừng có nói với tôi là cậu không cố ý giúp cô ta.”
Tần Chi Tu lắc đầu, “Tôi quả thực không giúp cô ấy.”
“Hừ… đêm nay vận may của cô ta thật đúng là rất vượng.”
Tần Chi Tu cười khẽ, “Đúng, nhưng không chỉ có vận may, anh thua không oan, ít nhất lúc chơi bài anh chơi thua cô ấy.”
“… tại sao?”
“Cô ấy sẽ tính bài.”
“Cái gì?”
Đúng vậy, sau khi mỗi người ra bài hai lần, cô đại khái biết trên tay Tần Chi Tu cùng Quý Tiết còn con bài nào. Cô tính được, cũng không phải bởi vì cô có chỉ số thông minh đặc biệt cao hay là trí nhớ đặc biệt tốt, mà là vì… lúc học tiểu học, cô đã tận mắt chứng kiến một chuyện kinh khủng, một năm sau đó, cô sợ tất cả những người nhìn mình, không khóc không cười không nói lời nào, thậm chí chỉ cần nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện đều sợ hãi đến run rẩy, ba mẹ vì cô chuyển công tác về nhà, ở nhà cùng cô suốt một năm, vì phân tán lực chú ý của cô, đề dần dần diệt trừ sự sợ hãi của cô, ba mẹ liền cùng cô chơi các loại trò chơi, lúc ở một mình cô cũng chơi.
Sau naỳ ba mẹ dạy cô xem nhũng người khác như những con số, không có ánh mắt, như vậy cô sẽ không sợ hãi nữa. nói thẳng mà nói,hiệu quả của phương pháp này … Rất tệ, ngược lại càng thêm lo âu.
Cũng may mà cô đối với nhũng con số cũng tương đối mẫn cảm, chơi các loại trò chơi liên quan đến tinh toán vận may cũng không tệ lắm, ba mẹ mới đề nghị cô đọc kế toán ── nếu ba mẹ biết cô học xong kế toán lại đi làm loại công việc này…
Không nghĩ nữa.
Cô còn trẻ, còn có thể bắt đầu lại một lần nữa. Tất cả đều còn có cơ hội.
Rạng sáng hai giờ, cô cuối cùng cũng có thể ngủ, dưới gối đầu là cuốn Mục Duy buổi chiều cho cô 《 … không thể nhục, trong sách còn có lời cảm ơn của Tôn Hiểu Trang. Cô gái tự tin xinh đẹp, rõ ràng có số điện thoại của cô nhưng không gửi tin nhắn mà tự tay viết giấy… Nếu là người tỉ mỉ như thế, cô ấy nhất định là một cô gái cái tâm tính thiện lương. Nhưng mà gặp phải Mục Duy, nhất định sẽ bị thương … cô có nên nói vơi Hiểu Trang không? Nhưng mà đâm chọc nguời khác… cô không làm được.
Sáng sớm hôm sau, Quý Tiết cùng Tần Chi Tu còn chưa xuống lầu, lúc Mục Duy ăn xong bữa sáng vừa mới chuẩn bị ra ngoài, Hà Nhạc Nhạc do dự nửa ngày cuối cùng vẫn mở miệng.
“Anh có thật lòng với Tôn tiểu thư không?”
“Cái gì?” Mục Duy dừng lại.
“Nếu anh chỉ tìm người để chơi đùa, tôn tiểu thư sẽ bị tổn thương.”
“Ý của cô là tôi tìm người khác?” Mục Duy kinh ngạc nhìn Hà Nhạc Nhạc, chỉ cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm. cô gái này nghĩ cô ta là ai? ở dưới thân anh nằm một chút, anh còn chưa có chạm vào cô, cô liền dám can thiệp vào chuyện của anh rồi sao? Ai cho cô lá gan lớn như vậy?
“ xin lỗi, tôi biết tôi không có tư cách nói cái gì, nhưng… Nếu tôn tiểu thư vì anh mà bị tổn thương, tôi cũng có trách nhiệm. Vì thế, nếu có thể…”
Quý Tiết vừa vặn đi ra thang máy, nghe được lời nói của Hà Nhạc Nhạc, buồn cười kéo qua ghế dựa, châm một điếu thuốc, vẻ mặt xem diễn kịch.
Cảm nhận được ánh mắt của Quý Tiết, Mục Duy có chút buồn bực xấu hổ trừng mắt nhìn qua, Quý Tiết buông tay, điêu thuốc còn bên miệng, dáng vẻ “Không liên quan đến tôi, tôi chỉ xem diễn mà thôi”.
Không kiên nhẫn nhìn Hà Nhạc Nhạc, Mục Duy giọng điệu có chút không tốt, “Hà tiểu thư, phiền cô nhớ rõ thân phận của mình, không nên nói những lời không cần nói, chuyện không liên quan tới mình thì tốt nhất nên đứng xa một chút.” Chỉ là một kỹ nữ để người ta tiết dục mà thôi, có tư cách gì để nói chuyện với anh?
Thân phận… cô đương nhiên rõ ràng thân phận của chính mình, nhưng công việc là công việc, cô không thể bởi vì công việc mà phá hỏng nguyên tắc làm người của mình.”Nếu anh kiên quyết, tôi chỉ có thể nói tất cả mọi chuyện với Tôn tiểu thư.” Cô không nói nhiều, nhưng cũng không cái gì cũng không nói, trơ mắt nhìn Tôn Hiểu Trang nhảy vào hố lửa của anh ta.
Mục Duy cười lạnh một tiếng, nắm cằm Hà Nhạc Nhạc nâng đầu cô lên, “Cô uy hiếp tôi?”
“…” Hà Nhạc Nhạc cúi mắt không nói.
“Tốt, làm cho tôi xem cô có thể làm gì?” dùng lực lớn, đem mặt Hà Nhạc Nhạc ném sang một bên, Mục Duy hừ lạnh một tiếng xoay người ra ngoài.
Thẳng đến khi nhìn thấy xe Mục Duy đã ra ngoài, Hà Nhạc Nhạc mới xoay người đi về phía bàn ăn.
“Buổi sáng tốt lành, Quý tiên sinh, bữa sáng muốn ăn cái gì?”
“Ha ha…” Quý Tiết buông điếu thuốc cười đến chói lọi, nâng tay vỗ tay hoan nghênh, phát ra tiếng“Bốp bốp” vang dội, rồi mới liếm liếm môi, phun ra một chút khói bụi, khen: “Có dũng khí.”
“Có chuyện gì sao?” Mới ra thang máy, Tần Chi Tu tựa hồ còn có chút khốn đốn, khuôn mặt nhỏ trắng noãn tản ra mười phần “Ngốc nghếch”, rất giống mỹ thiếu niên từ trong tranh bước ra.
“Cô gái này, ” Quý Tiết cầm điếu thuốc chỉ Hà Nhạc Nhạc, “Không sợ chết khiêu khích Mục Duy, chúng ta đã nhiều năm không gặp người có lá gan lớn như thế? Cậu nói có nên vỗ tay cổ vũ một chút không? Bản Demo làm xong rồi sao?”
“… ừ.”
“Buổi sáng tốt lành, tần tiên sinh.”
“… Mục Duy, cô tốt nhất vẫn đừng chọc anh ta.” Tần Chi Tu nhìn Hà Nhạc Nhạc, ôn nhu nói một câu.