Đêm nay... hình như là từ lúc cô vào nhà trọ tới nay, lần đầu tiên cả năm người đồng thời ở nhà qua đêm. Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Nguyễn Lân bắt đầu bộ phim mới... hình như là ngày 5. Từ ngày 15 tháng 7 đến bây giờ, một tháng cũng chưa qua, sao cô lại có cảm giác dường như thời gian đax trôi qua lâu lắm rồi nhỉ, lâu đến cô rất nhanh có thể không nhớ nổi cuộc sống trước kia ra sao nữa rồi.
Không thể tiếp tục như vậy.
Cô không thể bởi vì mệt mỏi do loại công việc này, mà hoàn toàn đánh mất cuộc sống bản thân được, dù cho mỗi ngày chỉ có nửa giờ cũng được, cô muốn tìm lại chính mình... không gian của riêng cô.
Lặng lẽ đứng dậy, nhìn nhìn Mục Duyt rên giường, Hà Nhạc Nhạc rón ra rón rén lấy laptop của mình đặt dưới đất, sửa sang lại chăn trên người Mục Duy trên xong, cô ngồi xuống ghế ngoài ban công.
Nhìn laị giáo trình lúc trước thu thập được, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, gần nửa giờ sau, cô hơi hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn mở ra diễn đàn NG.
Bên phải diễn đàn hiện ra khung cửa sổ nói chuyện phiếm, hình như vẫn còn nhiều cú đêm chưa ngủ.
Mèo lười không ngủ gật: Chị dâu lên!
Quy quy: Hư!
Mèo lười không ngủ gật: A! Hôm nay thời tiết không tệ nha! Mưa rất to!
Mầm đậu đỏ: up.
Keo da trâu: up giúp.
Mèo lười không ngủ gật: Trên núi! Nhìn không thấy, nhìn không thấy, nhìn không thấy!
Hà Nhạc Nhạc cười cười, trước kia từng cảm thấy hacker rất thần bí, rất cao thâm, sau khi vào NG mới biết được, cũng có loại quần thể hacker kiểu này, hơn nữa rất thú vị, rõ ràng NG có bầu không khí không đứng đắn như thế này, nhưng người làm lão đại – L lại rất im lặng, chỉ yên lặng nhìn mọi người chơi ồn ào đùa giỡn.
Mở hộp thư, bên trong có hai tin nhăn L gửi lẳng lặng nằm đó.
Ngày 29 tháng 7, L: phải là tôi cám ơn em mới đúng. Phải chăm sóc bản thân mình thật tốt. Lần sau muốn nghe Nhạc Nhạc hát.
Hà Nhạc Nhạc đang muốn nhắn lại, nhưng suy nghĩ một chút vẫn tiếp tục mở tin nhắn ngày 5 tháng 8, cũng là tin nhắn chiều hôm nay anh nhắn lại.
Phụt!
Trong nháy mắt mở ra tin nhắn, cô không khỏi sửng sốt một chút, lập tức cười phun ra tiếng, cô vội vàng che miệng lại, nhìn chằm chằm hình ảnh GIF( định dạng ảnh) trên màn hình kia ngây ngô cười không ngừng.
Hình ảnh vẽ ba nhân vật hoạt hình rất đơn giản, một người có tên “Nhạc Nhạc”, một người là “Ông chủ của Nhạc Nhạc”, trong hình ảnh “Nhạc Nhạc” đang lấy động tác cực kỳ lưu loát, tức giận bạo lực, thậm chí có tiết tấu đánh “Ông chủ của Nhạc Nhạc”, đánh cho người kia phun máu tươi điên cuồng, mà người thứ ba là “L” đang ngồi trên tảng đá, vui vẻ vừa tung chưởng, vừa vẩy hoa, trên đỉnh đầu còn khi có khi không lóe ra chữ “GO! GO! GO!”.
Còn “Mệt a mệt a mệt”!! cái này không phải là do L tự mình làm chứ?
Hà Nhạc Nhạc cười nhìn hình ảnh, sự mệt mỏi trong thân thể tựa hồ đều giảm bớt rất nhiều, vì Mục Duy tùy hứng vô lại mà sinh ra cảm giác vô lực cũng tạm thời biến mất. Ở trong đầu, đem cái vị ông chủ kia đổi thành mặt Mục Duy... Ha ha! Cô cảm thấy hiện tại cô tựa như lại lần nữa sạc đầy pin, tràn đầy năng lượng để đối mặt với những chuyện kế tiếp... Dừng một chút, đối mặt tiếp!
L lão đại! Em đánh mệt mỏi! Cần tiếp sức!
Gõ xuống những dòng tin nhắn hơi có ý làm nũng, Nhạc Nhạc có chút ngượng ngùng cười cười, ôm laptop, hít thật sâu không khí mát lành của bầu trời đêm...
Trong phòng ngủ u ám, Mục Duy lẳng lặng nhìn phía ban công, nhìn chăm chú vào bóng người nho nhỏ đang cuộn mình trên ghế cười hạnh phúc kia.
“Hắt xì!” Hà Nhạc Nhạc nhỏ giọng đánh cái hắt xì. Sao cô lại cảm giác có cái gì đó không sạch sẽ đang nhìn chằm chằm mình nhỉ? Xoay cổ nhìn một mảnh tối đen bốn phía... chạy nhanh ngủ thì hơn!
Hai ngày sau dị thường bình yên: Mục Duy không hề làm khó dễ cô nữa; Thân Đồ Mặc đi ra nước ngoài đàm phán hợp đồng; Quý Tiết và Tần Chi Tu đi sớm về trễ rất có quy luật, tựa hồ đang nắm chặt thời gian chuẩn bị chuyên tập; Nguyễn Lân trừ lúc xem kịch bản ra chính là ở lầu 7 tập thể hình, ngẫu nhiên còn nhìn thấy anh ta đang ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngày 7 tháng 8, bởi vì ngày 8 Nguyễn Lân và Tần Chi Tu phải theo đoàn làm phim, vì thế Nhạc Nhạc cho Mục Duy ăn cơm xong liền xuống lầu giúp họ thu thập hành lý.
“Tốt lắm. Ngày mai lúc nào xuất phát, có cần làm bữa sáng sớm hơn không?” Hà Nhạc Nhạc đem thùng đặt ở góc tường, quay đầu hỏi Nguyễn Lân.
“── Em bỏ công việc này đi.” Nguyễn Lân ngồi trên sô pha đột nhiên nói.
“...” Nhìn vẻ mặt Nguyễn Lân có chút tối tăm, Hà Nhạc Nhạc không rõ ý của anh ta là gì, “Tôi, làm sai cái gì sao?”
“Tôi muốn em bỏ công việc này.”
“... Tôi không trả được ── ”
“Tôi bao nuôi em.” Sau khi nói ra câu này, cuối cùng Nguyễn Lân cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Buồn bực mấy ngày này xoay quanh trong thân thể anh cuôí cùng cũng biến mất.
Đúng vậy, anh muốn bao dưỡng cô gái này, muốn cô làm người tình đầu tiên của anh! Đứng lên, Nguyễn Lân đi về phía Hà Nhạc Nhạc, cúi đầu nâng khuôn mặt đang sững sờ của cô lên.
“Chuyện tiền bạc, nhất định tôi sẽ cho em vừa lòng, trang sức túi xách gì đó em có thể tùy ý chọn lựa. Tôi sẽ tìm cho em một nơi yên tĩnh, sau này, em chỉ cần thỏa mãn một mình tôi.”