Rút lại bàn tay đang đặt lên thắt lưng hắn, cả tay ẩm ướt, lại sờ lên lưng hắn ── mồ hôi lạnh đầy tay.
Thu cánh tay lại đứng dậy, cố gắng làm thật nhẹ nhàng, vậy mà nam nhân trước mặt vẫn giật mình tỉnh lại.
“… Nhạc Nhạc?”
“…” Nghe giọng điệu do dự, hoảng sợ của hắn, cô lại nhớ tới mấy ngày nay bọn họ rất khác.
Bọn họ cũng sẽ sợ sao? Sợ cô biết chân tướng sự thật, sợ cô nhớ lại?
Nếu sợ cô biết vì sao lại muốn nói cho cô!
“Cả người anh đầy mồ hôi, em đi lấy khăn cho anh lau.”
đi vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, Hà Nhạc Nhạc muốn cong cong khóe miệng nhưng không có cách nào làm được. Chính mình bởi vì một chuyện đùa giỡn lại bước đi trên một con đường hoàn toàn khác, trêu chọc phải một đám nam nhân tuyệt đối không thể nào cùng nhau xuất hiện.
Nên hận sao?
Hận bọn hắn, hay là hận bản thân?
“Nhạc Nhạc?” Nguyễn Lân gõ gõ cửa phòng tắm.
“Lập tức ra đây!” không kịp nghĩ nhiều nữa, Hà Nhạc Nhạc cầm khăn mặt đã nhúng nước đi ra ngoài, đẩy Nguyễn Lân ngồi lại trên giường, cẩn thận lau mồ hôi lạnh đầy người hắn.
Sờ ra trải giường, chỗ hắn ngủ bị mồ hôi làm ẩm ướt lạnh lẽo, Hà Nhạc Nhạc khônghỏi gì cả, lẳng lặng thay đổi ra trải giường, rót cho hắn ly nước ấm.
“Em hơi đói, đi xuống ăn một chút, anh nằm nghỉ một lát nữa đi.”
“… ừ.” Nguyễn Lân gật gật đầu, “anh, anh chờ em trở về.”
“…Được.”
Mở cửa phòng ngủ ra, Hà Nhạc Nhạc vừa nghiêng người đi ra đã bị bóng đen bên chân làm hoảng sợ.
Tu?
Hà Nhạc Nhạc ngồi xổm xuống, nhìn Tần Chi Tu đang ngồi dựa vào tường ngủ. rõràng đã quyết định không khóc vì những chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được nước mắt dâng lên.
Hận bọn hắn sao?
“Tu, Tu!”
Tần Chi Tu lờ mờ mở mắt ra, vừa thấy cô liền kéo cánh tay cô ôm vào trong lòng, vừa nói mê vừa thì thào, “Nhạc Nhạc…”
“sẽ cảm lạnh đó, mau, đứng lên, trở về phòng ngủ.”
Nguyễn Lân nghe thấy tiếng cũng đi ra phòng ngủ, cúi đầu nhìn hai người.
“Đừng kêu, hắn đang ngủ không dễ dàng tỉnh lại đâu.” Nguyễn Lân khom người xuống nâng Tần Chi Tu lên, đi cùng Hà Nhạc Nhạc đem Tần Chi Tu đuổi về lầu hai.
Nhìn dáng vẻ thuần mỹ của Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc không khỏi cười khổ.
cô có thể hận hắn cái gì chứ?
“Được rồi, anh đi lên đi, mặc áo vào ngủ tiếp đi, cẩn thận lạnh.” Nhìn cơ ngực rõ ràng gợi cảm mê người của hắn, Hà Nhạc Nhạc dặn dò.
“anh đi cùng em.”
“không cần, em ăn xong sẽ đi lên liền, trở về phòng chờ em.” Hà Nhạc Nhạc ít khi cứng rắn nói.
“… ừ.” Giống như mãnh thú bị thuần hóa, hắn ngoan ngoãn vào thang máy đi lên lầu.
Xuống đến lầu một, đối mặt phòng khách chỉ có một màu đen, Hà Nhạc Nhạc cũng không muốn mở đèn.
Đói sao? Có lẽ, nhưng cô không muốn ăn gì cả.
cô không biết cô muốn làm gì, không biết bản thân nên làm gì, không biết bản thân… cố gắng sống như vậy có ý nghĩa gì không.
A… cô mà lại tự hỏi vấn đề khó khăn như thế.
Ý nghĩa?
Ý nghĩa!
Con mẹ nó ý nghĩa!
cô chỉ muốn được sống! Cố gắng nắm lấy hạnh phúc! Bi thương, đau khổ, không cam lòng, khuất nhục… cô đã trải qua còn ít sao?
Vì sợ đụng chuyện, sợ nhiều phiền phức, cô gặp chuyện gì cũng nhường nhịn mọi người, kết quả còn đưa bản thân vào hoàn cảnh đáng buồn cười hơn!
Hận bọn hắn?
không! cô nên cảm ơn bọn họ mới đúng!
Ít nhất sau khi chuyện vui đùa vớ vẩn qua đi, cô thu hoạch được những thứ đến cả đời này cô cũng không nghĩ sẽ có được.
Bước chân dần kiên định hơn, Hà Nhạc Nhạc thở dài, đứng dậy đi về phía sô pha, cônên cẩn thận suy nghĩ đời người sau này nên làm như thế nào, cho dù đời người rất khó lên kế hoạch chính xác, nhưng ít nhất cô cũng có ý tưởng rõ ràng!
Khoảng cách tới sô pha chỉ còn hai bước, Hà Nhạc Nhạc lại bị dọa.
Bất đắc dĩ nhìn Quý Tiết đang nằm ngang trên sô pha ── bọn họ hẹn nhau cùng dọa cô sao?
Quý Tiết, trong ấn tượng đầu tiên của cô thì hắn là một tên công tử đào hoa… côcũng không nhớ ra dáng vẻ ban đầu của hắn.
Từ kết quả cho thấy, bị chuyện ‘vui đùa’ làm thay đổi nhiều nhất không phải cô, mà là… Bọn họ.
Làm sao đây?
Hận? … không, không muốn.
Tha thứ cho bọn họ như thế? … không, không cam lòng.
“Nhạc Nhạc…”
Hà Nhạc Nhạc hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân đang nhắm hai mắt vẫn thấp giọng gọi tên cô nằm trên sô pha, nhẹ thở dài một hơi, trở về phòng cầm chăn mỏng đắp trên người hắn.
Tạm thời… Cứ như vậy đi.
Chờ đến lúc bản thân có thể đem sự tức giận trong lòng nói ra hết, trước đó ── cứ tạm thời để cho bọn họ lo lắng một chút, coi như là sự trả thù nho nhỏ của cô.
một ánh đèn chói mắt đột nhiên từ bên ngoài sổ sát đất chiếu vào, Hà Nhạc Nhạc theo bản năng nâng tay lên che lại, không muốn ánh đèn chiếu đến mặt Quý Tiết.
Chiếc xe đứng ở bên ngoài cửa sắt.
Tắc xi?
Dưới đèn đường ở ngoài của, một dáng người cao lớn bước xuống taxi ── Mục Duy!
Hà Nhạc Nhạc vui vẻ lập tức muốn đi qua, nhưng được giây lát lại nhớ đến sự thật‘nha đầu thông phòng’, cắn cắn môi, đi trở lại phía thang máy.
Cuối cùng cô cũng không có cách nào để có thể dễ dàng tha thứ như thế, cho dù… đó là Mục Duy.