Trong lúc ăn cơm, Nhậm Linh Vũ giống như ăn sáp. Vụng trộm liếc mắt một vòng mấy nam nhân bên cạnh, trong đầu cô không khỏi vọng ra một bài hát ── "Đừng hỏi đời người có nhiều loại như thế nào, đừng hỏi người yêu có mấy người, cao thấp mập ốm, xinh đẹp thông minh, ai thích ai thương, công thành danh toại hay nhẹ nhàng dạo chơi là như thế nào" . . .
Nhạc Nhạc như thế này giống như đang sắp xếp tiết tấu ở hậu cung mà! Hơn nữa chất lượng của hậu cung này... không khỏi....
"Hình như trời mưa." Mục Duy nhìn sang ngoài cửa sổ.
Hà Nhạc Nhạc vừa thấy như vậy, liền đem tất cả cửa sổ sát đất ở nhà trọ đóng lại, đóng cả cửa ban công.
Không nghĩ trời đột nhiên sẽ mưa, "Linh Vũ..." Hà Nhạc Nhạc vừa định mở miệng, lại do dự nhìn đám nam nhân.
Mục Duy quay đầu, nhẹ nhàng nói, "Nhạc Nhạc, đêm nay hình như sẽ mưa to, đường đi bên này có vẻ trơn trượt, hay là mời Nhậm tiểu thư đêm nay ở lại đây làm khách đi?"
Hà Nhạc Nhạc vui sướng gật gật đầu, "Linh Vũ, đêm nay đừng về nữa, chúng ta cũng đã lâu không nói chuyện với nhau rồi."
Nhậm Linh Vũ nhìn Mục Duy khí chất tao nhã, nhìn Nguyễn Lân đang suy nghĩ bên cạnh, nhìn trộm Tần Chi Tu đang chuyên tâm ăn cơm, cuối cùng nhìn sang Quý Tiết đối diện đang cười nhạt với Mục Duy, ". . . Được."
Khi Hà Nhạc Nhạc không cẩn thận làm đổ nước canh lên quần áo Nhậm Linh Vũ rồi vào phòng tắm rửa sạch quần áo, Mục Duy không kiềm chế được cười nói, "Muốn nói cái gì nữa?"
Quý Tiết bĩu môi, "Cậu rất tinh mắt nha!"
Mục Duy thuận tiện quét mắt nhìn Nguyễn Lân và Tần Chi Tu, "Đây chẳng phải là thứ các cậu thiếu sao?"
Nguyễn Lân: ". . ."
Tần Chi Tu để bát đũa xuống, suy tư một hồi, nhẹ "Ừ" một tiếng.
Tiếng xe chạy vào nhà trọ, đám nam nhân liếc mắt một cái, không ai nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Cho đến khi Thân Đồ Mặc mặc cả cây màu đen che ô đi vào cửa nhà trọ, Quý Tiết mới nhìn về phía phòng khách hô một tiếng:
"Thân Đồ, muốn lại đây ngồi một chút hay không?"
Hà Nhạc Nhạc vốn đã xoay tay nắm mở cửa phòng, vừa nghe thấy lời của Quý Tiết, đột nhiên dừng tay.
"Cái đó, Thân Đồ Mặc đã trở lại? Hắn cũng đối với cậu ──" Nhậm Linh Vũ không xác định nói.
"Không phải."
Nhậm Linh Vũ không khỏi thở ra, nếu như tên boss lạnh lùng kia cũng bị Hà Nhạc Nhạc thu vào hậu cung, vậy cũng... quá đáng sợ rồi. Nhưng cho dù bây giờ là bốn, cũng đủ để cô hỏi một đống vấn đề trong phòng Nhạc Nhạc rồi!
Cho đến khi nghe tiếng thang máy 'bíp' một cái, Hà Nhạc Nhạc mới cùng Nhậm Linh Vũ đi ra ngoài, một lần nữa ngồi trở lại chỗ tiếp tục ăn cơm, giống như hoàn toàn không biết Thân Đồ Mặc đã trở lại, hoặc là nói, giống như hoàn toàn không thèm để ý hắn có ở nhà hay không.
Mưa đêm, tuy rằng đóng cửa sổ, nhưng không khí trong phòng cũng giống như bị mưa to ngoài cửa sổ rửa sạch, mang theo hương vị tươi mát gay mũi. Đi ra khỏi phòng tắm, thân hình trần trụi tinh tráng của Thân Đồ Mặc tùy ý quấn khăn tắm quanh hông, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, bỏ điều khiển ra nằm trên giường, mặt không chút thay đổi xem tin tức trong tivi treo trên tường.
Mười phút đã qua, Thân Đồ Mặc phát hiện bản thân một chữ cũng không nghe thấy đứng dậy tắt tivi, ngồi yên trên sô pha một lát sau đó cởi quần áo. Rút cây bút máy từ trong tây trang ra, lấy một cúc áo nho nhỏ màu trắng ngà trong ví tiền ra, Thân Đồ Mặc xoay người để bản thân ngã vào sô pha.
Nho nhỏ lại dễ đưa đẩy nhưng lại có thể điều khiển cảm xúc, ở hai đầu ngón tay qua lại vuốt phẳng, tạo ra ma sát ngứa ngáy, lại có cảm giác đê mê.
Hắn chưa bao giờ nghiện thứ gì cả.
Bởi vì hắn rất ít khi có hứng thú với cái gì đó.
Đi về bên giường mở tủ ở đầu giường ra, một cúc áo tương tự xuất hiện rõ ràng trong ngăn kéo trống trơn.
Nho nhỏ, trơn trượt, sờ như muốn nát, nhưng nếu thực sự dùng sức sẽ bị nó khảm vào cốt thịt. Bất kể bỏ ở chỗ nào cũng không có cảm giác tồn tại, nhưng nằm ở dưới thân có thể làm cho người ta khó ngủ một đêm.
Hà Nhạc Nhạc, cô gái này bỏ ra cái gì cũng đều giống như chủ nhân là cô.
Hít một ngụm không khí mát mẻ cho có cảm giác, bụng dưới lại xao động.
"Thân Đồ, đừng động vào cô ấy, nếu không anh em cũng không thể làm đâu." Quý Tiết cố ý lên lầu "Cảnh cáo" hắn.
Mục Duy, Quý Tiết, Nguyễn Lân, Tần Chi Tu, thời gian ngắn ngủn mấy tháng, tất cả lại phục tùng một gái như vậy.
Yêu?
Cảm giác gì vậy?
Trước mắt dần dần hiện ra tươi cười lúc trưa của cô, khuôn mặt sáng lạn, vui sướng tự đáy lòng, chân thành cảm kích còn có... thưởng thức trần trụi.
Mà khi đối mặt với hắn ──
Thân Đồ Mặc nhớ lại một hồi lâu, xác định được đáp án ── chỉ có sợ hãi, chán ghét. Không, còn có, e lệ không kiềm chế được khi bị hắn chơi đùa.
"A, a a. . . Không, không cần. . . À không a ── "
Giống như có gì đó xẹt nhanh qua trong ngực, nhưng so sánh với dục vọng mãnh liệt đang bồng bột thức tỉnh dưới thân vẫn không bằng!
Côn thịt cứng rắn căng trướng đội khăn tắm trắng lên thành một cái lều trại nhỏ, Thân Đồ Mặc liếc mắt, chuyển ánh nhìn về phía di động trên đầu giường. Một hồi lâu sau, cầm di động lên.
"Tôi muốn em."
Hà Nhạc Nhạc nghe tiếng chuông di động kêu lên, nửa ngày cũng không thèm phản ứng lại.
"Bây giờ. Điều kiện, tùy ý em."
". . ." Hà Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, "Thật có lỗi, không bán."
"Tút, tút, tút. . ." Thân Đồ Mặc chậm rãi trừngmắt nhìn, cầm lấy điều khiển mở tivi trên tường lên một lần nữa, sau khi chuyểnvài kênh, khuôn mặt nhỏ nhắn khó nén được tức giận của Hà Nhạc Nhạc bỗng lênhiện ra, mà đêm nay rõ ràng cô đang ngủ trên giường cùng với Nhậm Linh Vũ!