“Ừhm? Đừng… buồn ngủ quá…”
“Nói yêu anh.”
“Ừhm… Đừng, hôm qua anh làm quá nhiều lần, để cho em ngủ, a ── ”
“Nói yêu anh.”
“A… Nhẹ chút, đừng mạnh như thế, a… Duy, đừng…”
“Nói yêu anh, Nhạc Nhạc, nói yêu anh, nói em chỉ yêu một mình anh…”
“Duy… A a… quá, quá nhanh, không, không được, a a a…”
“Nhạc Nhạc, anh yêu em… Mặc kệ em yêu anh hay không.”
“Duy…”
Mục Duy mở mắt ra… Vừa rồi là chuyện gì đang xảy ra? Mộng? Mình thế mà lại ôm cái cô quản lý kia? Còn muốn cô ta nói yêu mình? Đây chính là… giấc mộng hoang đường nhất từ trước đến nay của anh ta, càng hoang đường hơn nữa là, cư nhiên anh còn cảm giác được một tia đau lòng vẫn còn lưu lại ở ngực.
Xem ra chứng bệnh thiếu linh cảm của anh lại có thêm một bệnh trạng mới nữa, anh phải nhanh chóng nhiệt tình yêu đương để bù lại nhanh thôi.
Đem toàn bộ những cảnh trong mơ bỏ qua sau đầu, Mục Duy rửa mặt xong, dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn ngắm bảo bối trong ảnh, rồi mới xuống lầu ăn bữa sáng.
“Mục tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” Mục Duy nhìn Hà Nhạc Nhạc cười hiền hoà, theo thói quen đánh giá cô một chút. so với bình thường cũng không khác biệt lắm, áo trắng kết hợp với quần bò, mái tóc đen mềm mại tùy ý cột cao sau gáy, đúng chuẩn cô gái nhỏ yên tĩnh ôn hòa, cả người lẫn vật đều tỏ ra vô hại. xét về đường nét khuôn mặt, đem so với nhóm mỹ nữ trong giới giải trí đương nhiên không thể bì nổi, nhưng nhìn qua phối hợp rất thoải mái, khỏe khoắn, nhưng xét về chi tiết… hình dáng môi rất đẹp, độ dày vừa phải, màu phấn hồng được bao phủ bởi ánh sáng trở nên lấp lánh, không biết nếu hôn lên cảm giác sẽ thế nào…
“Bữa sáng của anh.”
“… Cám ơn, Nguyễn Lân đã về chưa?” Anh nhớ rõ ngày hôm qua cô nói không chắc buổi chiều có rảnh không, bởi vì cho dù không quan tâm đến Tần Chi Tu và Quý Tiết, nhưng Nguyễn Lân quả thật đều có khả năng bất thình lình về nhà trọ, mà công việc của cô quan trọng nhất là thỏa mãn nhu cầu ăn uống và cuộc sống của các vị chủ nhà.
“Vẫn chưa.”
“Vậy à… vậy để tôi gọi điện thoại hỏi anh ta một chút.”
“Vâng.” Hà Nhạc Nhạc nhìn Mục Duy lấy điện thoại cầm tay ra mở danh bạ, nghĩ nghĩ một chút rồi yên lặng lùi ra phía sau. Tuy rằng cô không nghĩ tới việc nhìn lén danh bạ của người ta làm gì, nhưng đề phòng cũng tốt.
Thấy được động tác của Hà Nhạc Nhạc, Mục Duy cười khẽ một tiếng, “Này, tiểu chu, tôi là Mục Duy, Nguyễn Lân đâu? Gọi anh ta lát nữa có rảnh thì gọi điện thoại cho tôi.”
Hơn mười phút sau, Mục Duy vừa ăn xong bữa sáng, tiếng chuông di động cũng vừa vặn vang lên.
“Này, chủ quặng mỏ, bề bộn nhiều việc à?”
“… Có chuyện gì không?” giọng nói trầm trầm hùng hậu vang lên.
“A… Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy mỗi khi nghe giọng nói của cậu như đang muốn nghiến răng nghiến lợi thế giới nội tâm của tôi trở nên vô cùng thoải mái, cả thể xác và tinh thần đều sung sướng khác lạ, rất tốt cho sức khỏe.”
“Phải không? Vậy giúp tôi ân cần hỏi thăm bá mẫu nhé.” Mẹ nó!
“Ha ha…”
Nghe Mục Duy cười sang sảng, Hà Nhạc Nhạc hơi đồng tình với Nguyễn Lân… Tuy rằng che giấu bản tính, ngụy trang ra vẻ thân sĩ cũng không đươc coi là việc gì tốt, nhưng làm nghệ sĩ, chính mình như một loại hàng hóa dùng để bán ra, nếu nghệ sĩ có một hình tượng vô cùng tuyệt vời, thỏa mãn ảo tưởng của fan, cô cảm thấy cũng không có gì không tốt.
“Ai ai ai! Đừng gác điện thoại, hỏi một chút, lúc nào cậu trở về?”
“Không biết chuyện này liên quan gì tới anh không?” Nói ngắn gọn ── có liên quan cái ‘rắm’ gì tới anh không?
“Khụ khụ… buổi chiều tôi muốn mời quản lý nhà trọ theo giúp một vài việc quan trọng,nếu buổi chiều cậu về, thì ăn uống xong rồi hẵn trở về, hay là tôi cho người đóng gói một lồng coưm tình yêu mang qua cho cậu được không?”
“… làm phiền anh rồi, phiền anh đưa đến phòng nghỉ cá nhân số 3.”
“Này… Cậu không phải đang nói thật đi? Thật muốn tôi đi tham ban*? ( Tham ban: đơn giản chính là đi thăm nơi diễn xuất của bạn bè làm diễn viên, dùng trong giới showbiz) cậu không phải là muốn nhân cơ hội đánh tôi đấy chứ?”
“Tốt, cứ quyết định vậy đi, trưa gặp.”
“Này? Này!” Mục Duy cười lắc đầu, cầm di động đợi trong chốc lát, quả nhiên tin nhắn của Nguyễn Lân xuất hiện trong hộp thư ──
Anh là tên khốn chết tiệt, diễn viên AV! Nhàn rỗi muốn tìm đánh phải không? Kêu người phụ nữ kia mang cơm trưa lại đây cho tôi trước đi,hôm nay tôi không về!
… diễn viên AV, toàn thế giới cũng chỉ có Nguyễn Lân dám gọi anh ta như thế.
“Nguyễn Lân nói hôm nay anh ta không trở lại.” Mục Duy tươi cười, giọng nói ôn tồn làm cho người ta có cảm giác trầm ổn và tín nhiệm, từ trong ra ngoài đều tản ra mùi vị thành thục, phong độ và đầy sức quyến rũ.
Giữa trưa, ăn cơm trưa xong, Mục Duy liền lái xe chở Hà Nhạc Nhạc đến đại học X. tâm tình Mục Duy hình như rất tốt, chủ động cùng Hà Nhạc Nhạc trò chuyện trên trời dươí đất.
“Hầu hạ bọn họ chắc không có gì tốt đúng không.”
“…” Hà Nhạc Nhạc bất đắc dĩ cười cười, không thể gì.
“Có phải không thể tưởng được tính tình Nguyễn Lân lại nóng nảy như vậy đúng không? Ha ha! gia hỏa này quả thật rất có ý tứ, bảy năm, đóng giả thân sĩ bảy năm, tính tình ngược lại càng ngày càng nóng naỷ, cô nói có phải cậu ta đang đến thời kỳ mãn kinh rồi không? Nhưng tôi cũng rất bội phục anh ta, chỉ cần ra khỏi nhà trọ, vô luận chuyện gì phát sinh anh ta cũng có thể nhẫn nại, bảy năm, chưa bao giờ lộ ra bên ngoài. Điểm này, tôi thừa nhận anh ta rất giỏi.”
“… ừ.” vô luận chuyện gì phát sinh anh ta cũng có thể nhẫn nại … Giống như cô? A… Không, cô nào có tư cách so sánh với anh ta.
“Nguyễn Lân tính tình tuy rằng nóng nảy, nhưng đây chỉ là cách anh ta phát tiết cảm xúc mà thôi, đối với người thân sẽ không ác liệt, chỉ cần không cố ý tìm anh ta gây phiền toái, anh ta sẽ cực kỳ là vô hại.”
“… À.” Phải không? Vô hại? tính tình mà vô hại, điểm yếu lớn nhất của anh ta chính là tính tình đấy.
“Còn những người khác, Tần Chi Tu hoàn hảo, anh ta chỉ hơi nhàm chán mà thôi, thời điểm viết bài hát mới thường xuyên không ngừng uống cà phê, liên tục giam mình trong phòng mấy ngày liền, mỗi khi tới lúc ấy vất vả cô đúng hạn nhắc nhở anh ta ăn cơm, nghỉ ngơi thì không cần để ý anh ta nữa, anh ta sẽ tự mình đi dạo, nhưng nếu anh ta uống rượu trở về, thì trước khi anh ta tỉnh rượu cô không cần để ý đến anh ta.”
“… ừ, tôi hiểu được, cám ơn Mục tiên sinh đã nhắc nhở.” Hóa ta anh ta quả thật là một người rất dịu dàng ( bị lừa rồi em ….))), lúc trước cô có hơi lo lắng thái quá.
Mục Duy nghiêng đầu cười cười, “Khó có được một quản lý đáng yêu như cô, tôi sao có thể để cô bị bọn họ dọa chạy mất.”
Nhìn thấy Mục Duy tươi cười, trong lòng Hà Nhạc Nhạc hơi lo lắng, anh ta là người đầu tiên chủ động cười với cô, là chủ nhà thân thiện với cô nhất, làm cho cô cảm thấy, công việc này cũng không đau đớn đến mức tận cùng.
“Oa oa oa…” tiếng ếch kêu đột nhiên vang lên trong xe.
“Ách, ngại quá, tiếng tin nhắn của cô.” Hà Nhạc Nhạc có chút lúng túng nói, đây là Linh Vũ cài giúp cô, cô vẫn không sửa.
Mục Duy mỉm cười nhìn chăm chú phía trước, chuyên tâm lái xe.
Số lạ: Tôi không phải kêu cô mang cơm trưa cho tôi sao? Người đâu?
Hà Nhạc Nhạc nhìn tin nhắn, có chút không hiểu được tình huống, ai vậy? nhắn lộn rồi sao? Rất nhanh, tin thứ hai lại đến, vẫn là dãy số kia.
“Mẹ nó! Dám không trả lời lão tử? Gan lớn rồi àh!”
Hà Nhạc Nhạc nhíu mày.
Tin thứ ba: “Năm giây nếu không tới, lão tử cuối ngày trở về làm cô ba ngày không xuống giường được!”
Cô có dự cảm rất không tốt, do dự một chút, nhắn lại: “Xin hỏi ai vậy?”
“Xảy ra chuyện gì?” Mục Duy thuận miệng quan tâm một câu.
“… Không biết, hình như là ai đó nhắn nhầm.”
Qua một hồi lâu, tin thứ tư cuối cùng cũng đến ──
“Mẹ nó dám hỏi lão tử là ai? Lão tử là người hôm qua làm cô đến khóc lên khóc xuống đấy!”