“Mục tiên sinh, có phải Nguyễn tiên sinh muốn tôi giữa trưa mang cơm qua cho anh ta không?”
“A!” Mục Duy ra vẻ giật mình, “Ngại quá, tôi quên nói cho cô biết. Nhưng không sao đâu, anh ta không đói được đâu.”
Nhưng mà… Cô sợ anh ta không phải “Đói” bụng mà! Hà Nhạc Nhạc nhìn câu nói trên di động kia “Ba ngày không xuống giường được”, một cỗ hàn khí từ đáy lòng truyền khắp toàn thân.
Đang lúc cô không biết làm thế nào, thì tinn nhắn thứ năm đã gửi đến, nhưng laị xuất hiện trên di động cuả Mục Duy:
“Anh có tin tôi đưa toàn bộ thê thiếp của anh gặp nhau không? Hiện tại, lập tức lập tức mang lại đây!”
Mục Duy không sao cả cười một tiếng, xem Nguyễn Lân vì một cặp lồng đựng cơm mà tỏ ra ghê tởm như thế, chỉ cơm trưa thôi, mà lại so đo đến thế. Nhưng vì bảo bối của mình mà suy nghĩ, anh ta vẫn thông điện thoại ──
“Này, chủ quặng mỏ, cậu ăn nhiều năm như vậy, thiêú một bữa cũng không chết được đâu, tôi đang vội đi gặp thiên sứ linh cảm của tôi, lần sau lại đi thăm hỏi cậu sau.”
“… Phiền anh, bảo quản lý tiếp điện thoại.”
Mục Duy khẽ nhíu mày, đưa điện thoại di động cho Hà Nhạc Nhạc.
“Nguyễn tiên sinh?”
“Gần đây thân thể thế nào? Ngủ có ngon không? Tôi nhớ lần trước cô nói thắt lưng không thoải mái? Gần đây thời tiết không tốt lắm, phải chú ý giữ gìn thân thể! Buổi chiều đến gặp tôi à? Thật là tốt quá, Mục lão sư buổi chiều cũng tới, thuận đường có thể đưa cô theo. Tốt lắm, vậy quyết định như thế đi, buổi chiều gặp. Tạm biệt.
Hà Nhạc Nhạc một câu cũng chưa nói, chợt nghe phía đối diện không ngừng truyền đến giọng nói trầm thấp dịu dàng, nhưng mỗi một câu đều làm cho cô kinh hồn bạt vía.
“Anh ta nói gì?”
“Nguyễn tiên sinh bảo anh buổi chiều… Mang tôi qua đó.”
“Buổi chiều? Mang bữa tối? Biết rồi, thật là chán cậu ta.” Mục Duy thích ý cười, nhấn ga, chiếc xe việt dã của anh ta chạy như bay còn hơn cả tốc độ của xe thể thao.
Nhìn cửa đại học X, Hà Nhạc Nhạc không khỏi có chút cảm khái. Cô tốt nghiệp cũng chỉ mấy tháng mà thôi, nhưng cuộc sống học sinh giường như đã trở thành chuyện quá xa xôi với cô rồi…..
Đi vào thư viện, cô nhìn giá sách, thỉnh thoảng chú ý đến khách ở ngoài cửa. việc Mục Duy muốn cô giúp kỳ thật rất đơn giản ── Mục Duy muốn làm quen với người trên ảnh chụp kia nữ sinh tên Tôn Hiểu Trang, nhưng lại lo anh ta đột nhiên đến gần sẽ dọa người ta, vì thế muốn tạo một cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Đợi chừng hơn hai mươi phút, khuôn mặt quả táo đáng yêu kia mới hiện ra, cô gái có mái tóc ngắn,điềm đạm nho nhã kiaquả nhiên đúng như Mục Duy nói mang sách đến thư viện, cô vội vàng đi đến quầy hỏi:
“Xin hỏi, cuốn《 ….Không thể chịu nhục 》 còn không?”
“Đây đây đây, vừa vặn còn, cô muốn mượn một bộ đúng không, tiền thế chấp là…” Ông chủ lanh lẹ nói.
Cô gái tóc ngắn nhìn cuốn sách trong tay Hà Nhạc Nhạc《 …. không thể chịu nhục, sắc mặt có chút khó xử. Hà Nhạc Nhạc nhất thời cảm thấy chiêu này của Mục Duy có điểm không tốt… Quả nhiên, tóc ngắn cô gái ôn nhu hỏi ông chủ:
“Ông chủ, noi này của ông còn có bộ 《 ….. không thể chịu nhục 》khác không?”
Kết quả đương nhiên là không có, cho dù có, Mục Duy nhất định đã mượn rồi, rồi mới… đến lượt cô ra trận, rộng rãi đem sách tặng cho Tôn Hiểu Trang, thừa diệp Tôn Hiểu Trang cảm kích cô sẽ nhờ cô ấy dẫn cô đi tham quan đại học X, Tôn Hiểu Trang sẽ lập tức nhiệt tình làm người dẫn đường.
“Thật sao? Thật tốt quá, nhưng có thể chờ một chút không? Tôi còn một người bạn cùng đi.”
Người bạn này đương nhiên là ── Mục Duy đại soái ca.
Đến khi Mục Duy hiên ngang bước vào, phong độ không giống người bình thường, thân thể cường tráng nam tính cùng khuôn mặt lạnh lùng kia liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, Hà Nhạc Nhạc rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của Tôn Hiểu Trang xuất hiện tia ngượng ngùng cùng cảm xúc hưng phấn.
“Nhạc Nhạc, mượn được sách rồi à?”
Người trong trọng tâm ánh mắt của mọi người, và Mục Duy tươi cười cất lời biến thành hai người khác nhau, nhưng không ai chú ý tới, Hà Nhạc Nhạc ở giữa ánh mắt mọi người đột nhiên nắm chặt hai đấm.
“Ừ… Mượn, mượn xong rồi, còn làm quen được một người bạn mới, Hiểu Trang, cô ấy đồng ý mang tôi đi tham qua đại học X. Hiểu Trang, đây là Mục Duy.”
Biểu tình cứng ngắc của Hà Nhạc Nhạc làm cho Mục Duy cảm thấy có chút kỳ quái, “Nhạc Nhạc, cô không thoải mái sao?”
“Tôi, tôi không sao, ách, không, bụng tôi có chút khó chịu, Hiểu Trang, cô biết gần đây có toilet nào không?”
Tôn Hiểu Trang thấy thế cũng có chút khẩn trương, vội vàng mang Hà Nhạc Nhạc đi nhà vệ sinh.
“Một mình tôi vào là được rồi, hai người ở bên ngoài đợi tôi một lát.”
Giống như chạy trốn, trốn vào toilet, hai tay Hà Nhạc Nhạc vịn lên bồn rửa tay, cả người nhịn không được run run.
“Không có việc gì, chuyện gì cũng không có, bọn họ không có ác ý. Mình tốt lắm, rất thả lỏng, rất bình thường, không có gì đáng sợ cả, cười một cái, cười một cái.” Nhìn bản thân trong gương, Hà Nhạc Nhạc càng không ngừng trấn an bản thân.
“Tinh Tinh Tinh…” di động vang lên, Hà Nhạc Nhạc thở hổn hển lấy điện thoại ra, mũi nhịn không được đau xót. Linh Vũ… Linh Vũ luôn ở lúc cô cần nhất xuất hiện bên cạnh cô!
“Linh Vũ…” Hà Nhạc Nhạc mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên.
“Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì vậy? Chứng sợ đám đông lại phát tác?”