Đêm lạnh, bọc trong áo khoác của Tần Chi Tu, nhìn sườn mặt ôn nhu tinh xảo còn hơn con gái của hắn, trái tim Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh vô cùng.
hắn tựa như có loại năng lực thần kỳ này, chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn, cô có thể không cần nghĩ đến gì cả. Quá khứ đã qua, những ngày không biết xấu hổ, tình trạng hỗn loạn bây giờ, tất cả đều tạm thời cách xa thân thể cô đến mười mét, ở xa xăm không cần cô phiền não.
hắn muốn dẫn cô đi đâu?
không sao cả.
cô thầm nghĩ quý trọng thời gian an tĩnh khó có được này.
Tần Chi Tu nhìn trạng thái ngủ an nhàn tĩnh lặng của cô, môi hiện lên ý cười, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đùi cô, cảm nhận sự tồn tại của cô, nhiệt độ cơ thể cô.
hắn thích cô.
không chỉ giới hạn là thích giữa người thân với nhau.
“Đây là… Thế nào?” Từ cảnh thơ ấu trong mơ tỉnh lại, Hà Nhạc Nhạc nhìn bốn phía đen thui, hỏi.
“Vừa thấy mộng đẹp sao?” Tần Chi Tu không đáp, hỏi lại.
“… ừ.” Mơ thấy trước đây, khi ác mộng còn chưa bắt đầu. Cha mẹ từ ái dịu dàng, những bạn nhỏ hoạt bát đáng yêu, hàng xóm thân thiết hiền lành, thầy cô giáo nghiêm khắc nhân từ. Nhưng sau khi ác mộng bắt đầu, trừ cha mẹ, tất cả đều thay đổi. một người có thể có những bộ mặt khác nhau hoàn toàn, cô sớm đã trải nghiệm sâu sắc.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Tiểu Nhã, suốt hai tháng, mỗi khi đến chỗ nào cô cũng đều có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm. Vừa bắt đầu chỉ cảm thấy một người, sau này càng ngày càng nhiều, giống như toàn bộ đều là ánh mắt nhìn cô! Vô số lần, cô áp lực kêu rên, khóc lóc, cũng muốn mở cửa sổ nhảy xuống để thoải mái một chút...
Nhưng, không thể. Bởi vì ba mẹ nhìn thấy cô vẫn sẽ cười, mặc kệ bên ngoài bọn họ nghe được lời đồn đãi gì, chưa bao giờ bọn họ về nhà chất vấn cô một câu nào cả.
Có cha mẹ yêu cô như vậy, cô không nỡ chết.
Yếu đuối như cô, nhát gan như cô, chỉ có thể vụng trộm sống như vậy.
Có phải gặp được cha mẹ như vậy nên cô đã dùng hết may mắn cả đời hay không? Nếu như thật sự là vậy, cô gặp chuyện gì cũng sẽ không có tư cách oán trách.
Tự nhiên cười cười, một chút uất ức oán giận vẫn ứ đọng trong ngực tựa hồ cũng phai nhạt một chút. Nghĩ lại tính tình lúc trước của bản thân… có thể đánh đối thủ bị thương một ngàn hay không còn chưa biết, nhưng khẳng định đã tự hại mình bị thương đến tám trăm, cô có phải nên…
Nhìn cô gái đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thỉnh thoảng thay đổi biểu cảm, Tầm Chi Tu một tay lái xe một tay chống đầu, mỉm cười nhìn, cũng không quấy rầy cô.
một hồi lâu, Hà Nhạc Nhạc mới từ trong suy tư tỉnh táo lại, “Ách, anh, vừa nãy anh mới nói gì sao?”
Tần Chi Tu cười lắc đầu.
“Ngại quá, em, phân tâm, đây là chỗ nào vậy?”
Tần Chi Tu không có trả lời, mở cửa xuống xe. Hà Nhạc Nhạc nhìn bóng dáng cô đơn tịch mịch của hắn, xuống xe đi theo.
Bóng đêm mông lung, bầu trời xanh đen, cây cối một màu đen, đèn đường uốn lượn, sao trời điểm điểm sáng… Tại thành phố này học 4 năm, tuy rằng chưa từng đến đây, nhưng Hà Nhạc Nhạc vẫn biết, đây là nơi phong cảnh đẹp nhất thành phố. Vị trí hiện tại của bọn họ chắc là cuối đường xe chạy, trênchỗ ngắm cảnh ở sườn núi.
“Lạnh không?”
Hà Nhạc Nhạc lắc đầu.
“anh lạnh.” Tần Chi Tu cười cười, ôm lấy vai cô bước đến lan can ngay chỗ ngắm cảnh.
Rạng sáng hai ba giờ đã qua thời gian đẹp nhất của bóng đêm, từ trên núi nhìn xuống là phong cảnh của hàng ngàn ngọn đèn đường trải dài huyền ảo. Mà những ngọn đèn này tựa như tản ra rồi lại đọng vào trong đôi mắt trong suốt của hắn làm cô nhìn đến mức quên cả thở.
Đây là đôi mắt đẹp nhất cô đã gặp qua trên đời này.
“Mới trước đây, anh thường xuyên tới nơi này chờ cha mẹ.”
“Ừ?” Nơi này? Cha mẹ hắn không phải nhân viên nghiên cứu khoa học sao? Nghiên cứu khoa học chỗ nào trên núi chứ?
Tần Chi Tu chỉa chỉa bầu trời.
“Bọn họ bình thường đều ở phòng thí nghiệm, chỉ có mỗi lần đi công tác trở về mới có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, vì thế mỗi lần khi bọn họ đi công tác, mỗi ngày tan học anh liền đứng ở chỗ này nhìn máy bay, mỗi khi thấy máy bay bay qua đỉnh đầu, anh liền ảo tưởng bọn họ ở ngay trên chiếc máy bay đó.” trên khuôn mặt thuần mỹ của Tần Chi Tu mỉm cười thản nhiên, giống như nhớ đến chuyện gì đó ngọt ngào, nhìn thấy hắn tươi cười như vậy, Hà Nhạc Nhạc lại cảm thấy ngực khó chịu, mũi lên men.
“Cho đến một ngày…”
“Đừng nói nữa…” cô không dám tưởng tượng. Nếu như có một ngày cha mẹ đột nhiên rời khỏi cô ── không, sẽ không! Ôm lấy thắt lưng của hắn, Hà Nhạc Nhạc khẽ tựa vào trước ngực hắn. “anh…” anhcòn có em mà.
Giờ này phút này, cô rất hy vọng cô có tư cách nói ra những lời này, thậm chí cô nguyện ý đem cha mẹ nhân từ cùng hắn chia sẻ! cô muốn… bảo vệ hắn.
Nhưng cô không có tư cách.
không có tư cách.
Ôm lấy thân thể ấm áp mềm mại trước người, Tần Chi Tu tiếp tục nói, “Cho đến một ngày, sân bay chuyển đi.”
Nước mắt vừa chảy ra đột nhiên dừng lại, Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Tần Chi Tu với vẻ mặt đang mang ý cười, dở khóc dở cười.
“Nhìn không thấy máy bay nữa anh mới phát hiện anh có thể nhìn cái gì khác bây giờ, Tần Chi Tu nâng ngón tay chỉ về phía chân núi, trong đó có một đống phòng ốc đèn đuốc sáng trưng, cùng với ngọn đèn thưa thớt xung quanh hoàn toàn ngược lại. “Đó là nhà của anh.”
“…”
“Về nhà với anh… được không?”
“… ừ.”
Nhà.
Nhìn Tần Chi Tu phía trước, Hà Nhạc Nhạc cố lấy dũng khí cầm tay hắn. Mặc kệ cô có tư cách hay không, nếu bây giờ cô ở bên hắn, cô… nên làm gì bây giờ.
Tần Chi Tu nghiêng đầu nhìn cô, trở tay lấy bàn tay của hắn bao phủ bàn tay nhỏ bé của cô, nắm lấy bàn tay cô đi về hướng cửa phòng.
Từ phòng khách đến thư phòng, lại đến phòng ngủ của hắn, cuối cùng đi vào phòng cha mẹ của hắn, phòng cực kỳ sạch sẽ… tựa như phòng bình thường vẫn sử dụng.
“Con đã trở về.” Cầm lấy ảnh gia đình một nhà ba người trên tủ đầu giường, Tần Chi Tu cúi đầu nói.
“Sửa…”
Từ ảnh chụp dời tầm mắt nhìn về phía cô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của cô đầy vẻ thương tiếc đau lòng, Tần Chi Tu cúi đầu khẽ hôn lên cái trán của cô.
“Ở phòng ngủ của cha mẹ dâng lên tà niệm có phải rất kỳ cục hay không.”
“Ách…”
“Có thể chứ?”
“Em, em nói rồi ── ”
“anh không nhớ rõ.” Mềm nhẹ hôn lên môi cô.
“Sửa… sau này anh, anh sẽ hối hận.”
“…” Động tác Tần Chi Tu dừng lại, “Biết không? Bọn họ hứa hẹn ‘sau này’ với anh, không thực hiệnđược một cái nào cả. A…”
Tiếng cười cuối cùng hoàn toàn dừng lại trên cô chóp mũi cô, ôm lên vai hắn, cô chủ động hôn lên cánh môi hồng nhuận mềm mại của hắn.
“Ở trong này hay là về phòng của anh?” Tần Chi Tu vừa hôn lên cổ cô, vừa cởi quần áo mềm mại trênthân thể cô.
“Về, về phòng ngủ của anh.” Hà Nhạc Nhạc thở gấp, hai tay túm lấy quần áo bên hông hắn, theo nụ hôn của hắn mà thân thể mẫn cảm ngày càng buộc chặt, từ bụng dâng lên khát vọng, làm cho cô khôngrõ rốt cuộc là hắn cần cô, hay là cô muốn hắn!
“A…” Khi phân thân cực nóng của hắn chọc sâu vào thân thể cô, lòng của cô cũng giống như một khối ngọc phù hợp với thân thể, phong phú an tĩnh như vậy, tựa như tất cả chúng nó đều nên có bộ dáng như thế...
“A a…” Đầu ngón tay trắng nõn lưu lại vài dấu cào xước hồng hào trên lưng kiện mỹ của hắn, yêu diễm dâm mỹ như vậy, cùng với kỹ xảo rút cắm sâu nặng bên hông của hắn, cho đến khi đem căn phòng đãkhông dùng tám năm nay chậm rãi tràn đầy hơi thở nồng đậm của nhân loại…
Lời nói của tác giả:
Có nhiều người mong chờ tình tiết báo thù phải thất vọng rồi, bởi vì Nhạc Nhạc từ đầu đến cuối đều rất mềm mại ~
nếu như muốn ‘Đấu’ ~
thực lực kém rất xa… phần thắng duy nhất của cô ấy chính là ──
lấy nhu thắng cương.