Ngoài cửa sổ lại bắt đầu có tuyết rơi nho nhỏ.
Mở bản đồ hướng dẫn ra, Lâm Kỳ chỉ huy lái xe đi dạo ở thành phố Z, lúc trước khi điều tra tư liệu của Hà tiểu thư và Thôi Nhã Nhiên hắn liền chú ý hơn, lúc này làm người 'dẫn đường' rất có chừng mực.
Một người đàn ông không có được cô ấy lại muốn đến quê của cô ấy, hắn sẽ muốn nhìn cái gì?
Đương nhiên nhìn thấy cuộc sống của cô ở địa phương cô lớn lên, có thể tưởng tượng đến dáng vẻ của cô. Cho đến khi Lâm Kỳ lo lắng mình làm quá lộ liễu, thế là một đường đi từ trung học đến tiểu học, sau đó chậm rãi từ vách tường trường tiểu học đi đến hướng khu nhà nhỏ của Hà tiểu thư.
Lâm Kỳ tự nhận không phải là một người nhiều chuyện, nhưng mắt thấy sắp đến nhà Hà Nhạc Nhạc, hắn lại có chút hưng phấn.
Lúc trước khi mới vào Mâu Tư được hai năm hắn bị giám chế chọn làm thư ký, một đường đi lên, hắn từ non nớt đến trầm ổn, hắn đi theo một cái nghề mà người khác không thèm liếc nhìn đến bây giờ một tháng hắn nhận được mấy lời mời, hắn biết rõ hắn trưởng thành là vì đâu.
Bởi vì hắn lựa chọn một đối tượng học tập tốt nhất.
Nhưng có một việc, hắn không học, thậm chí ở trên chuyện này, hắn thay giám chế cảm thấy tiếc nuối.
Giám chế không có người yêu.
Ba tháng trước, hắn kết hôn, giám chế tặng lễ cho hắn là thăng cấp hắn làm trợ lý, đồng thời tăng gấp hai tiền lương. Sau khi kết hôn hạnh phúc làm cho hắn đối với tình yêu rất hy vọng, từ đáy lòng hắn chờ đợi giám chế cũng có thể cảm nhận tâm trạng của hắn, có một cô gái, tình cảm thân thể trên pháp luật hoàn toàn thuộc về mình là một cảm giác thành tựu, cảm giác thỏa mãn và cảm giác hạnh phúc.
Không lâu sau, hắn phát hiện chờ mong của hắn đi vào ngõ cụt.
Tổng giám đối với cô gái quản lý kia có cảm giác hứng thú, cô gái kia ... Đồng thời cũng hấp dẫn mấy người Quý thiếu chủ, thầy Mục.
Trong cái vòng luẩn quẩn này đã lâu, nhìn thấy nhiều hơn nghe được, tin tức bên ngoài cảm thấy 'cực kỳ hot' thì đối với hắn mà nói cũng chỉ là bình thường, nhưng ở chuyện của Hà tiểu thư này, lần đầu tiên hắn cảm thấy 'rối rắm' vì tổng giám.
Thật sự là kinh ngạc!
Nhưng mà bản thân tổng giám hình như không có dáng vẻ buồn rầu gì cả.
Tổng giám làm rất nhiều chuyện ngoại lệ, lấy phong cách nóng nảy độc chiếm, đem Hà tiểu thư đặt dưới cánh chim. Nhìn thấy tổng giám ngẫu nhiên lộ ra nụ cười yếu ớt, rối rắm của hắn cũng dần dần nhạt đi.
Mỗi người đều không có hạnh phúc giống nhau, huống chi tổng giám so với hắn còn lý trí hơn. Làm việc trợ lý nên làm, chính là hết mình cung cấp sự thuận lợi cho tổng giám.
"Sao lại ngừng?" Lâm Kỳ hỏi lái xe.
"Phía trước tắc đường, hình như có sự cố, để tôi xem có đường khác hay không." Lái xe giải thích nói.
Chỉ chốc lát sau, lái xe tìm đường nhỏ đi vào khu nhà của Hà Nhạc Nhạc.
"Mau lên! Nhà số 4 cháy!"
"Cháy? Vậy nhanh đi báo cháy!"
"Báo! Nhanh báo đi! Toàn phá hỏng ở trên đường!"
"Vậy làm sao đây? Là nhà ai cháy vậy? Mọi người đã ra hết chưa?"
"Nói là nhà lão gì đó! Mấy nhà đều đi ra rồi, nhà hắn cũng không biết tình huống ra sao!"
"Lão gì? Cha mẹ chồng của bọn họ chắc là đi làm rồi?"
"Vấn đề là hai người bọn họ mới xin nghỉ vài ngày, không biết có phải ở nhà cổ vũ cho con gái không nữa! Điện thoại cũng không có ai nhận! Hàng xóm nói khi chạy đến giống như nghe thấy trong nhà có tiếng di động vang lên! Thật sự là gấp chết người!"
"Dừng xe." Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên trong xe.
"Tổng giám? Chắc là... Sẽ không trùng hợp như thế chứ? Tổng giám! Tổng giám!" Lâm Kỳ vội vàng xuống xe đuổi theo!
Thành phố S.
"Chị Nhạc Nhạc! Hì hì! Có nhớ em không?" Vinh Thanh Nhã đi như mèo tiến vào giữa phòng trang điểm, lập tức nhảy đến trước mặt Hà Nhạc Nhạc nhe răng cười nói.
"Thanh Nhã!" Hà Nhạc Nhạc vui mừng nói.
Mục Duy đang chờ Hà Nhạc Nhạc trang điểm lại mỉm cười lắc đầu, nếu không nhìn thấy nha đầu kia trước một bước, cũng không biết bộ cọ trong tay hắn sẽ đi đến đâu rồi.
"Sao em lại ở đây? Đơn vị tổ chức không phải không cho tiếp xúc sao?"
"Còn hơn hai mấy tiếng mới bắt đầu, buổi chiều họ đã đem mấy video tập luyện chiếu ra bên ngoài, vì thế bây giờ đã bỏ lệnh cấm! Anh Mục, anh hình như là nhiếp ảnh gia mà? Trang điểm anh làm được không vậy?"
Mục Duy nhẹ xoay cằm Hà Nhạc Nhạc, cầm cọ nhẹ nhàng quét qua hai gò má của cô, "Đối với người khác có lẽ không được, đối với chị Nhạc Nhạc của em, không thể không đi."
Ngũ quan Mục Duy thâm thúy kết hợp với ánh mắt tự tin mà thâm tình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Hà Nhạc Nhạc tự động đỏ ửng mê người, đôi mắt động lòng người trong gương trang điểm che giấu vẻ xấu hổ né tránh ánh mắt của hắ.
"Hì hì! Vậy chị Nhạc Nhạc cố lên! Em sẽ không quấy rầy hai người nữa!" Vinh Thanh Nhã thức thời nói, xoay người đi về phía cửa phòng, mới mở cửa, "Quý đại ca! Sao anh cũng đến đây?"
Hà Nhạc Nhạc cùng Mục Duy nghe tiếng nhìn về phía cửa, ngoài cửa Quý Tiết mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hà Nhạc Nhạc, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Quý Tiết? Xảy ra chuyện gì, có chuyện gì vậy?" Hà Nhạc Nhạc không khỏi khẩn trương nói.
"... Nhạc Nhạc, nhà em bị người ta phóng hỏa."
Hơn hai tiếng sau, một chiếc trực thăng bay thẳng đến thành phố Z.
"..." Hai người già ngơ ngác nhìn con gái nhà mình và một đám đàn ông trẻ tuổi phía sau, hai tay cũng không biết làm sao cho tốt, "À, bé, người kia, người kia ở bên trong."
"Ba mẹ, nơi này để con xem, hai người đi nghỉ ngơi đi, nhưng hôm nay đừng về chỗ dì cả, trước tiên ở khách sạn một đêm đi." Hà Nhạc Nhạc lên tiếng nói.
Sau khi cô tốt nghiệp cha mẹ vẫn muốn từ chức chuyển nhà, sau khi cô nói sẽ đến thành phố S sinh sống làm việc, cha mẹ cũng hạ quyết tâm chuyển đến thành phố S. Hai ngày nay vừa dọn dẹp tốt, vốn dĩ định chờ cô trở về ăn bữa cơm với bà con thân thích rồi mới chuyển nhà, không ngờ trong nhà lại bị người ta phóng hỏa!
Càng làm cho nàng không nghĩ tới là, Thân Đồ Mặc... Phá vỡ cửa nhà cô, vọt vào trong khói đen cuồn cuộn, bị choáng váng mới phát hiện trong nhà cô không một bóng người.
Đây là chuyện cười nhạt nhẽo nhất mà đời này cô nghe thấy.
Cô nên hãnh diện cười 'ha ha' một tiếng sao?
Tần Chi Tu mang khẩu trang mũ lưỡi trai đi đến ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Lê Dĩ Quyền nhìn Hà Nhạc Nhạc, cười cười với cha mẹ cô, dẫn bọn họ đi ở khách sạn.
Quý Tiết nhìn Lâm Kỳ nháy mắt một cái, đi đến một bên hỏi tình hình cụ thể.
Mục Duy nhìn Nguyễn Lân mang ánh mắt muốn giết người như hắn, "Đi thôi, có người không muốn sống, chúng ta đi đưa tiễn cô ta một đoạn."