Bạch Hiên nhắm mắt lại, chậm rãi lâm vào giấc ngủ.
Vốn cho rằng rất nhanh hắn có thể ngủ, vì theo thói quen thường ngày, hắn rất dễ ngủ, gần như chỉ cần đặt đầu lên gối là ngủ ngay.
Nhưng mà, đêm nay, dường như có chỗ nào không giống.
Bởi vì Bạch Hiên không nhìn thấy, cho nên các giác quan khác của hắn rất nhạy bén, tỷ như hiện tại, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, sau lưng có người đang nhìn mình.
Hắn biết, người đó là cô giáo, dùng cái loại ánh mắt nóng rực giống như có thể thiêu đốt để nhìn hắn.
Tâm Bạch Hiên đột nhiên lộp bộp một tiếng, giống như hắn đã hiểu ra gì đó, lại giống như không hiểu cái gì, tất cả lại chỉ là ảo giác.
Mạc Vân Quả vừa lòng nhìn hai người cuối cùng cũng nằm trên một cái giường, còn lại chuyện khoảng cách của bọn họ bao xa, không phải là chuyện cô quan tâm.
Cô vừa lòng nằm ở trên sô pha, phe phẩy cái đuôi, mắt to tròn xoe cứ như vậy nhìn hai người.
Đào Ngải Linh một chút buồn ngủ cũng không có, có thể cùng chàng trai nhà mình ngủ trên cùng một cái giường, tuyệt đối là chuyện nằm mơ cô ấy cũng không thể tưởng tượng ra.
Nhưng bây giờ lại thành hiện thực!
Cô ấy quá mức kích động, nào còn tâm tư ngủ a!
Hiện tại Bạch Hiên cũng ngủ không được, ánh mắt cô ấy quá nóng, hắn cảm thấy thân thể lạnh lẽo cũng chậm rãi nóng lên.
Nhiệt độ trên mặt cũng tăng theo, không cần nhìn cũng biết nơi đó là một mảng đỏ ửng.
Bạch Hiên đối với loại này xa lạ cảm thụ, cảm thấy một loại xưa nay chưa từng có thỏa mãn cảm.
Hắn không nói gì, tùy ý để thời gian trôi đi.
Thời điểm đồng hồ điểm 12 giờ đêm, Đào Ngải Linh thật cẩn thận xuống giường, đi tới chỗ Bạch Hiên.
Mạc Vân Quả vốn dĩ đã ngủ nghe tiếng động, bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt một mảnh lạnh lẽo.
Nhìn đến là Đào Ngải Linh thời điểm, nàng mới khôi phục bình thường mờ mịt trạng thái.
Đào Ngải Linh thật cẩn thận ngồi xổm xuống, nhìn Bạch Hiên gần ngay trước mắt.
Cô ấy thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của hắn, mỗi nhịp thở của hắn đều phun lên mặt mình, ái muội như vậy.
Đào Ngải Linh vươn một bàn tay, chậm rãi sờ mặt hắn, mềm nhẹ vuốt ve.
Ghé lại gần mặt hắn, gần hơn một chút......
"Hôn! Hôn! Hôn!"
"Các đồng chí! Đừng ngủ! Tình cảm mãnh liệt tới!"
"Ai da nắm thảo! Diễn tình cảm mãnh liệt a!"
"A a a! Hàng đêm có kinh hỉ!"
"Lúc này nhất định có thể trình diễn một hồi tình cảm mãnh liệt, ha ha ha!"
"A a a a! Kích động quá......"
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu một trận lăn lộn, lúc sau, cũng bắt đầu âm thầm chờ mong diễn tình cảm mãnh liệt trong miệng bọn họ rốt cuộc là cái gì.
Lúc này, môi Đào Ngải Linh cách Bạch Hiên một centimet.
Hô hấp của Đào Ngải Linh cùng Bạch Hiên như hòa quyện vào nhau.
Cô ấy dừng lại một chút một chút, giống như tự hỏi bản thân chuyện gì đó, cuối cùng, mềm nhẹ hôn lên.
Xúc cảm mềm mại khiến bản thân muốn thâm nhập, nhưng cô ấy biết, mình không thể.
Đào Ngải Linh dùng sức lực thật lớn mới nhịn xuống loại xúc động này, chỉ có thể dừng lại ở phía bên ngoài mà thôi.
Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, đột nhiên cảm thấy cái mũi của mình có chút ngứa.
Cô dùng chân mình xoa xoa cái mũi, ân...... Vẫn thấy ngứa.
"Hắt xì!"
Tiếng hắt xì thật lớn trong phòng vang lên, thân thể Đào Ngải Linh cứng đờ, trong nháy mắt Bạch Hiên mở mắt.
Rõ ràng là đôi mắt không hề tiêu cự, Đào Ngải Linh lại giống như từ cặp mắt kia, thấy được linh hồn xấu xí của mình từ trong mắt hắn.
Tại một khắc này, cô ấy giống như rơi vào hầm băng......
- ------