Cái này cũng là lời nói thật, hiện giờ dị năng của Ân Dật Huyền đã sắp đột phá lên cấp hai nhưng thật ra lời nói thật, mà đám người Quế Quỷ cũng tăng lên một bậc, hơn nữa lúc đó bọn họ cũng tiêu hao không ít dị năng, cho dù có thêm Tiêu Nho, cũng không thể đánh bại tang thi kia.
Tiêu Vũ Thanh không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút quái dị, nửa ngày sau, cô ấy mở miệng nói; "Các người nói xem, có khi nào thời điểm khi vẫn còn là con người tang thi kia đã tích Tiêu Nho?"
Suy đoán của Tiêu Vũ Thanh khiến mọi người trầm mặc, lý do này thật vớ vẩn, thế nhưng lại có mấy phần đạo lý.
Ít nhất, ở hiện tại xem ra, bọn họ cũng không thể tìm được lý do nào thuyết phục hơn.
"Tiêu Nho thật lợi hại nha, tình người duyên thi!"
"Phốc, tình người duyên thi là cái quỷ gì?!"
"Lợi hại, tình yêu vượt qua chủng tộc nha~ quả nhiên, tình yêu là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, a ~ tình yêu a ~"
"Trên lầu cáu bẩn!"
"Chậc chậc chậc, đều nói tuổi tác không là vấn đề, chiều cao không phải khoảng cách, hiện giờ a, ta thấy chục tộc cũng không phải chuyện gì to tát."
"Các ngươi nói, chờ Tiêu Nho tỉnh lại, biết tang thi kia vì thích hắn mà cào hắn bị thương, trong lòng sẽ có cảm thụ gì?"
"Ta đoán, hắn muốn nói: Trong lòng không biết có nên nói một câu mẹ bán phê* hay không."
* Mẹ bán phê hay Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”. (Nguồn:Hugioi.wordpress.com)
"Tố chất! Tố chất! Có tố chất!"
"Đừng nói nhao nhao, tiếp tục xem diễn xem diễn, thật chờ mong không biết bọn tiểu Quả Quả sẽ xử lý như thế nào!"
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp các loại nói tình yêu, đem vỏ khoai lát ném sang một bên, sau đó nói với Ân Dật Huyền: "Muốn gặp nó không?"
"Cái gì?" Ân Dật Huyền ngay từ đầu còn không kịp phản ứng lại đây, một giây sau, hắn ý thức được Mạc Vân Quả đang nói cái gì, lập tức phải trả lời: "Tạm thời không gặp."
"Nha." Mạc Vân Quả cũng không nói gì thêm, chỉ nói một câu với tang thi đang gắt gao bám theo sau"Tạm thời không gặp."
Trước mạt thế Diệp Đồng Đồng ở mạt chỉ là một học sinh bình thường, gặp lại Tiêu Nho chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện ngoài ý muốn này, làm cả đời cô ấy đều bị vây hãm trong chuyện yêu thầm, không có cách nào kềm chế.
Nếu không phải mạt thế đến, có khả năng cả đời đều phải cất giấu tâm tư của mình, sau đó tìm một người đàn ông kết hôn, bình đạm mà trôi qua một đời.
Nhưng mạt thế tới, cô ấy trở thành tang thi, nhưng cô ấy lại không giống tang thi bình thường, cô ấy có thể cảm giác được mình so với đám tang thi kia thì thông minh hơn, thân thể cũng càng thêm linh hoạt, tuy rằng không có làn da hoàn chỉnh như con người, nhưng cô ấy vẫn như cũ cảm thấy mình rất đẹp.
Đương nhiên, cái này không phải mấu chốt nhất, mấu chốt nhất đó là, ở trong lòng cô ấy, tựa hồ có một thứ để nhớ mong, cô ấy không biết thứ khiến mình nhớ mong đến tột cùng là cái gì, thẳng đến thấy được Tiêu Nho bị tang thi vây lại.
Diệp Đồng Đồng ngoại trừ tên của mình cùng Tiêu Nho, toàn bộ kí ức khi làm con người đều mất hết, ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tiêu Nho, cô ấy mừng rỡ như điên, muốn lại gần cậu ấy, lại không nghĩ đến cào cậu ấy bị thương.
Diệp Đồng Đồng tuy rằng là tang thi, nhưng cô ấy cũng có tiểu tâm tư của mình, cô ấy biết, là mình hại Tiêu Nho bị thương, mà cô ấy, chưa từng muốn thương tổn người kia.
Cô ấy nhìn Tiêu Nho trốn vào kho hàng, cũng muốn tìm cho cậu ấy ít đồ ăn của con người, nhưng chưa kịp thực hiện, đám người Mạc Vân Quả đã xông vào.
Bọn họ mang cậu ấy đi, Diệp Đồng Đồng không muốn rời xa Tiêu Nho, cho dù chỉ đứng xa xa nhìn cậu ấy, cô ấy cũng thỏa mãn, cho nên cô ấy nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.
Mà ở ngay lúc này, cô ấy nghe được một giọng nữ lạnh như băng.
" Cô đi theo chúng tôi làm cái gì?"