"Vậy..vậy tôi đi giúp ca ca!" Nói xong câu đó, Ngải Sâm cũng chạy.
Mạc Vân Quả:......
"Phốc! Vì sao lại muốn chạy nha? Tiểu Quả Quả rất đáng yêu mà!"
"Ta đoán đại khái là bởi vì thẹn thùng?"
"Không không không, ta cảm thấy là bởi vì sợ hãi!"
"Các ngươi nói đều không đúng, rõ ràng ca ca là thẹn thùng, đệ đệ là sợ hãi!"
"Lầu trên nói chính xác!"
"Ha ha! Ta có cảm giác vị diện này sẽ rất thú vị!"
............
Phòng phát sóng trực tiếp lại nói đủ các câu trên chọc cười, Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy trước mắt cũng muốn hoa lên rồi, cũng may những người đó vừa chọc cười vừa xoát lễ vật.
Tuy rằng lễ vật hiếm lạ cổ quái, nhưng có còn hơn không.
Nói lên lễ vật, Mạc Vân Quả đột nhiên nghĩ tới cái phù mang đến vận đen còn chưa thử dùng đâu.
Mạc Vân Quả từ trong không gian của hệ thống lấy ra một cái phù màu đen, nhìn chằm chằm vật trong tay, nghiên cứu xem nên dùng.nó như thế nào
Mà ở ngay lúc này, vừa lúc anh em Ngải Khắc trở về, Ngải Sâm nhìn vật kì lạ trong tay giống cái, tuy rằng hắn sợ cô, nhưng lòng hiếu kì lớn hơn, hắn chạy lại bên người Mạc Vân Quả.
Sau đó hắn thập phần vui vẻ hỏi: "Đây là cái gì?"
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Ngải Sâm một cái, trầm mặc không lên tiếng, cần phù trong tay, cô không biết giải quyết nó như thế nào cho tốt.
Nhìn bộ dáng của giống cái, Ngải Sâm càng thêm tò mò.
Hắn trực tiếp cầm lấy phù vận đen vào trong tay, sau đó......
Phù vận đen đã không thấy tăm hơi!
Không thấy!
Ngải Sâm cứng đờ xoay qua đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, đại ca, cứu mạng a!
Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, trong lòng im lặng ghi nhớ, thì ra phù vật đen phải nắm trong tay.
Toàn bộ thân thể Ngải Sâm đều cứng đờ, đồ vật kì quái kia vậy mà lại biến mất trong tay mình!
Sớm biết rằng như vậy, hắn không ngu ngốc vì tò mò mà cầm lấy!
Hu hu hu...... Giống cái sẽ không muốn đánh mình đi!
Vận đen phù, danh như ý nghĩa, có thể mang đến vận đen.
Mạc Vân Quả di di chân, sau này thú nhân này sẽ phi thường xui xẻo, ừ...... Cô muốn cách hắn xa một chút.
Ngải Sâm không biết tất cả chuyện này, hắn chỉ thấy Mạc Vân Quả đột nhiên cách xa mình hơn, âm thầm cân nhắc cô có phải muốn phóng đại chiêu không.
Hắn cứ như vậy cứng đờ nhìn Mạc Vân Quả, chờ đợi bị đánh.
Kỳ thật hắn cũng muốn chạy, nhưng lại sợ hắn chọc giống cái mất hứng, mất hứng rồi sẽ bỏ đi, vậy hắn phải làm thế nào.
Đại ca còn không có một cái giống cái, hắn không muốn anh trai cứ như vậy cô độc hết quãng đời còn lại.
Tuy rằng Ngải Sâm rất nhát gan, nhưng hắn đối xử với anh trai mình tốt vô cùng.
Đương nhiên, Ngải Khắc cũng toàn tâm quan tâm Ngải Sâm.
Khi Ngải Khắc cầm khối thịt đen nhánh trở về chứng kiến một cảnh tượng như sau, đệ đệ nhà mình đứng ngốc nơi đó, nhìn đến chính là nhà mình đệ đệ ngây ngốc đứng ở nơi đó, mà kia tiểu giống cái lại là súc đến một bên, mà giống cái kia lại co người nép sang một góc, hận không thể đem mình giấu đi.
Phản ứng đầu tiên của Ngải Khắc chính là Ngải Sâm khi dễ tiểu giống cái, hắn ta phát một cái lên đầu Ngải Sâm, trầm giọng nói: "Ngươi lại làm cái chuyện ngu xuẩn gì rồi?"
Ngải Sâm đúng là khóc không ra nước mắt, hắn nhìn đại ca nhà mình, không biết nên nói như thế nào.
Ngải Khắc nhìn dáng vẻ này của Ngải Sâm, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đi đến trước mặt Mạc Vân Quả, ân cần nói: "Tiểu Quả a, đây là thịt tôi nướng, cô nếm thử xem."
Mạc Vân Quả nhìn thịt nướng trước mặt, đột nhiên có suy nghĩ hiện tại cô muốn rời khỏi cái thế giới này ngay lập tức.
Ngải Sâm cũng biết mình làm sai, hắn muốn lại chỗ Mạc Vân Quả xin lỗi, khi chuẩn bị đến gần cô, không biết vấp phải cái gì.
Sau đó hắn lập tức xô ngã Ngải Khắc, hàm răng cắn miếng thịt nướng, sau đó......
Nha, lạnh quá!
Edit: Chương này xin tặng chị VnTrnh087, cảm ơn chị đã nhắc em chương thiếu.Mình đã gộp chương thiếu vào chương 44 mọi người lướt lên đọc lại nhé!