Edit: Linhlady
Nhưng mà không đến mười phút, đoàn người Nghiêm Khắc Liệt đã tiêu diệt sạch sẽ đồ ăn.
Mạc Vân Quả nhìn bao trống trơn, trầm mặc thật sâu.
Nghiêm Khắc Liệt sờ sờ bụng của mình, mang theo một tia ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi ăn hết đồ của vô mấy rồi, cô yên tâm, về sau cô đi cùng chúng tôi đi!”
Những người khác còn còn đang đắm chìm trong mỹ vị vừa rồi, nghe Nghiêm Khắc Liệt nói vạy cũng không có ý kiến gì nhiều.
Mạc Vân Quả chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Nhưng mà tư thái đó càng khiến Nghiêm Khắc Liệt càng thêm kinh hãi, những thứ kia, có khi cả cao tầng cũng chưa chắc được ăn.
Còn đôi mắt sạch sẽ kia, y đã sớm quên mất bao nhiêu lâu mình chưa được thấy đôi mắt sạch sẽ thế kia.
Ánh mắt Nghiêm Khắc Liệt hơi lóe, trong lòng âm thầm đưa ra một quyết định.
Những người khác nhanh chóng hủy thi diệt tích nhưng gói bọc kia, lúc này mới xếp hàng tiến vào trong thành.
Đến phiên Mạc Vân Quả, người thủ thành hỏi một ít vấn đề, nhưng đều bị Nghiêm Khắc Liệt qua loa nói đi.
Vì thế, đổi lại bọn họ mất một phàn ba thu hoạch ngày hôm nay.
Nhưng ngẫm lại Mạc Vân Quả cho bọn hắn ăn vài thứ kia, một phàn ba thu hoạch này cũng không tính là cái gì.
Mạc Vân Quả thành công tiến vào trong thành, còn bị Nghiêm Khắc Liệt mang theo tới nơi ở của bọn họ.
Đây là biệt thự nằm ở trung tâm thành, tuy nói là biệt thự, nhưng đồ đạc bệ trong trừ bàn ghế dựa giường ra, gần như không có gì khác.
Nghiêm Khắc Liệt bố trí cho Mạc Vân Quả một căn phòng, sau đó để Kiều Thêm ở nhà, còn nhưng người khác, đương nhiên sẽ theo y mang những thu hoàn ngày hôm này đi bám, như vạy bọn họ mới có tiền đi mua đồ ăn.
Mạc Vân Quả cùng Kiềm Thêm ở cạnh nhau, Kiều Thêm luôn sẽ nhìn cô, khi cô nhìn lại, hắn sẽ nhanh chóng đảo mắt đi.
Mạc Vân Quả:……
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại mười mấy lần, Mạc Vân Quả cuối cùng mở miệng nói chuyện.
“Anh nhìn tôi làm gì?”
Kiều Thêm sửng sốt, mặt xoát một chút liền đỏ.
“Không, không có gì.”
Kiều Thêm ngồi ở chỗ kia có chút luống cuống chân tay, một khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Mạc Vân Quả:……
“Anh có thể nói cho tôi một chút về thế giới này được không?” Đoàn Tử không cho cô bối cảnh chuyện xưa, cô chỉ đành hỏi những người này mà thôi.
Kiều Thêm sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Mạc Vân Quả sẽ hỏi như vậy.
Nhưng hắn từ trước đến nay là kẻ thần kinh cơ bắp, chỉ nghĩ Mạc Vân Quả hỏi hắn, tránh cho xấu hổ.
Cho nên hắn gãi gãi đầu nói: “Đại khái khoảng mười năm trước, trong nháy mắt ban ngày biến thành đêm tối, mà ban đêm cứ kéo dài suối một tháng, trong lúc đó đã chết không ít người, khi ban ngày một lần nữa xuất hiện, mọi người phát hiện tất cả động vật thực vật đều biến dị.”
“Cái đó còn không phải điểm mấu chốt, mấu chốt đó là những đồ vật có màu sắc xinh đẹp mà nhân loại có đều phai màu, đại đa số đồ ăn đều biến chất.”
“Nhưng mà cũng may, con người cũng biến dị, có một số người có năng lực đặc thù, chúng tôi gọi năng lực đó là dị năng.”
Nói đến mấy thứ này, trên mặt Kiều Thêm không đỏ, khuôn mặt hắn, chỉ có ánh mắt toát lên vẻ thương cảm.
“Ai cũng không biết ngày tháng như vậy khi nào mới kết thúc, tháng trước trong bốn căn cứ lớn căn cứ Bàn Long cứ thế trong một đêm biến thành phế tích, thương vong vô số.”
Kiều Thêm nhắm mắt lại, dường như không đành lòng nói đến những thảm trạng đó, nhưng những thảm trạng đó đã khắc sâu trong đầu hắn có nhắm mắt lại cũng không xóa đi nổi?
Nói đến cùng, đơn giản là lừa mình dối người thôi, nhưng trước mắt mà nói, đây xem như một phương pháp chữa trị đi.
Danh Sách Chương: