Mục lục
Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit:Linhlady

"Thầy giáo......" Nhậm Chỉ An nửa cúi đầu, gãi đúng chỗ ngứa lộ ra cần cổ trắng tinh.

Vừa rồi cô nàng đã phun nước hoa mê tình, bảo đảm đem Hiên Viên Tu bắt lấy!

Hiên Viên Tu nhìn cô gái trước mặt, mày nhíu lại.

"Có việc gì?" Hắn hỏi như vậy.

Nhậm Chỉ An sửng sốt, cô nàng ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước cứ như vậy nhìn chằm chằm Hiên Viên Tu, người khác không biết vòn nghĩ rằng Hiên Viên Tu bắt nạt cô ta.

"Thầy giáo......" Cô nàng vươn đầu lưỡi hồng, li3m li3m ướt đôi môi hồng thuận của mình, khiến đôi môi càng trở nên mềm mại.

Hiên Viên Tu lui về phía sau một bước, nhàn nhạt nói: "Mùi trên người cô thật thối."

Nói xong câu đó, lúc sau, hắn cũng mặc kệ phản ứng của Nhậm Chỉ An, trực tiếp phủi tay rời đi.

Nhậm Chỉ An thân thể cứng đờ, cô nàng không thể nào nghĩ tới, Hiên Viên Tu lại nói như vậy.

Mà cái quan trọng là, giọng nói của Hiên Viên Tu rất lớn, giống như cố ý nói cho các học sinh khác nghe.

Thân thể của Nhậm Chỉ An hơi hơi run rẩy, cô nàng có thể nghe được những câu nghị luận không hề cố kị xung quanh.

"Ây? Nhậm Chỉ An thật thúi sao?"

"Đến thày giáo cũng nói như vậy, thì chắc đúng rồi!"

"Ai, thật ra tớ đã sớm phát hiện, trên người cô ta có mùi rồi."

"Cũng không biết có phải ngủ cùng con rệp hôi hay không nữa, chậc chậc ~"

Nhậm Chỉ An nắm chặt nắm tay, hốc mắt phiếm hồng, cuối cùng là sai ở bước nào?

Bên kia, Hiên Viên Tu sau khi rời khỏi trường học, ngay lập tức thuấn di về bên người Mạc Vân Quả.

Vừa tới nơi hắn đã vùi đầu vào cổ Mạc Vân Quả, hít thật sâu tham lam ngửi mùi hương của cô.

Mạc Vân Quả nhận thấy được Hiên Viên Tu có một tia không thích hợp, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thích mùi hương của em." Giọng nói của Hiên Viên Tu mang theo một tia ủy khuất, làm Mạc Vân Quả sửng sốt.

"Ừm?" Mạc Vân Quả phát ra giọng mũi.

"Hôm nay anh đã gặp cô gái kia, trên người cô ta thật hôi." Nói xong lời cuối cùng, Hiên Viên Tu càng thêm ủy khuất.

Mạc Vân Quả:......

Vì sao cô cảm thấy Hiên Viên Tu càng ngày càng giống một đứa trẻ?

Mạc Vân Quả không biết đó là, khi người đàn ông yêu một người, ở trước mặt cô ấy họ sẽ biểu hiện như một đứa trẻ.

Hiên Viên Tu yêu cô sâu đậm, cho nên mới có thể ở trước mặt cô bày ra vẻ ấu trĩ, ủy khuất cùng yếu ớt.

"Hiện tại khá hơn chút nào không?" Mạc Vân Quả vỗ vỗ đầu Hiên Viên Tu hỏi.

"Có." Hiên Viên Tu cọ cọ cổ Mạc Vân Quả, mùi hương của Thân Thân tràn ngập toàn thân hắn, khiến hắn vô cùng thỏa mãn.

"Cô gái kia không đáng sợ hãi." Hiên Viên Tu nhàn nhạt nói, trên mặt xẹt qua một tia tàn nhẫn không dễ phát hiện.

"Ừ, em biết, nhưng em có chút tò mò." Mạc Vân Quả tạm dừng một chút, nhìn về phía nơi xa.

"Vì sao bọn họ sẽ lựa chọn cô ấy?" Rõ ràng thực lực của Nhậm Chỉ An không tính là mạnh, vì sao lại lựa chọn cô ấu tới đối phó cô?

"Phỏng chừng là do bọn họ não tàn đi? Em biết mà, đầu óc bọn họ vốn không tốt lắm." Hiên Viên Tu như suy tư gì nói, giống như sự thật vốn là như vậy.

Mạc Vân Quả giật giật khóe miệng, toàn bộ vũ trụ này ai có thể nói chấp pháp giả não tàn đâu, phỏng chừng chỉ có hắn.

Nhưng mà......

Trong mắt của Mạc Vân Quả xẹt qua một tia ý cười, hắn như vậy, mới chân chính là hắn......

"Thân Thân kế tiếp muốn làm cái gì?" Hiên Viên Tu tham lam ngửi mùi hương của Mạc Vân Quả, thật giống như mùi hương của cô là thuốc chữa bệnh của hắn.

Mạc Vân Quả nhìn về phương hướng học viện, thanh âm trở nên có vài phần xa xôi.

"Kế tiếp à......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK