"Kỷ tổng thật đúng là chọc người yêu a!" Mạc Vũ mặt ngoài hàm chứa ý cười, trên thực tế lại hỗn loạn châm chọc.
Kỷ Vô Ngu đáp lễ nói: "Dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước."
Mạc Vũ trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, người đàn ông này, rốt cuộc là có ý tứ gì?
"Không biết Kỷ tổng tới tìm Quả Nhi có chuyện gì sao? Nếu con bé trêu chọc cậu chỗ nào, tôi ở đây thay em ấy xin lỗi được không?" Mạc Vũ đương nhiên lo lắng Kỷ Vô Ngu thương tổn em gái nhà mình, với thủ đoạn của người đàn ông này, anh sao có thể không lo đây.
Kỷ Vô Ngu cúi đầu nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia ôn nhu nói: "Cô ấy đúng là trêu chọc tôi, trộm trái tim của tôi, nói xem tôi làm sao có thể buông tha đây?"
Mạc Vân Quả vừa lúc tỉnh lại nghe được lời này:......
"Tôi không trộm trái tim của anh." Mạc Vân Quả đứng lên, đem tay đặt ở vị trí ngực Kỷ Vô Ngu, "Trái tim của anh còn đang đập ở đây."
Kỷ Vô Ngu khẽ cười một tiếng, duỗi tay nắm lấy tay nhỏ của Mạc Vân Quả thâm tình chân thành nói: "Đúng vậy, vì em mà nó đang đập."
Mạc Vũ:...... Không thể hiểu được bị ăn một ngụm cẩu lương là cái quỷ gì?!
"Phốc...... Ai tới nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chút chuyện gì được không?"
"Phong cách của nam chủ không đúng a!"
"Có độc, có độc, quả thực có độc!"
"Còn có thể vui sướng chơi đùa được nữa không! Nam chủ nhanh như vậy đã quỳ gối dưới váy của tiểu Quả Quả nhà ta, thật là...... Đột nhiên hưng phấn a ha ha ha ha!"
"Nội tâm của tiểu Quả Quả: Ta đúng là người vạn người mê, kinh hỉ không?! Bất ngờ không?! Vui không?!"
"Đột nhiên thấy đáng thương cho nữ chủ, ha ha ha!"
"Lầu trên nếu ngươi không ha ha ha, ta thiếu chút nữa sẽ tin!"
Mạc Vân Quả cảm giác được nhịp đập nơi trái tim Kỷ Vô Ngu, hiện tại cô có thể xác định, người khoác túi da Kỷ Vô Ngu, chính là Hiên Viên Mặc.
Chỉ có hắn mới có thể không biết xấu hổ như vậy! Ừm...... Không biết xấu hổ!
Kỷ Vô Ngu đặc biệt thích nhìn Thân Thân bề ngoài lạnh lẽo lại mang dáng vẻ ngốc manh, hắn duỗi tay đem Mạc Vân Quả ôm vào trong lòng ngực, sau đó thu hồi nụ cười, lãnh lãnh đạm đạm nhìn Mạc Vũ nói: "Tôi cùng Thân Thân muốn đi ăn cơm, anh trai là anh......"
"Tôi cũng đi!" Mạc Vũ lập tức đánh gãy lời Kỷ Vô Ngu nói.
Kỷ Vô Ngu: Không biết xấu hổ!
"A...... Nói vậy anh trai cũng có giai nhân làm bạn đi? Chúng ta liền......"
"Không có! Tôi và hai người cùng đi! Vừa lúc tôi đói bụng." Mạc Vũ lại một lần đánh gãy lời Kỷ Vô Ngu nói.
Kỷ Vô Ngu: Xú không biết xấu hổ!
Mạc Vân Quả:......
"Cùng nhau đi." Mạc Vân Quả nhìn nhìn Mạc Vũ, lại nhìn nhìn Kỷ Vô Ngu nói.
Kỷ Vô Ngu: Phảng phất đã chịu một vạn điểm bạo kích!
Tuy rằng nội tâm Kỷ Vô Ngu vô cùng muốn chọc chết Mạc Vũ, nhưng mặt ngoài lại hòa hòa khí khí.
"Nếu Thân Thân nói như vậy, vậy cùng nhau đi."
Những lời này tiềm tàng ý tứ chính là ngươi có thể cùng chúng ta cùng nhau ăn cơm, hoàn toàn đều bởi vì Thân Thân!
Mạc Vũ đắc ý cười, hừ hừ! Vẫn là anh lợi hại! Để xem ngươi khoe khoang!
Sau đó, ba người cùng nhau đi ăn cơm.
Lúc này vừa lúc là thời gian tan tầm, mọi người mắt nhìn phía trước, trong lòng lại âm thầm suy đoán, xem chuyện của ba người này là như thế nào?
Luôn cảm thấy không khí giữa ba người có chút vi diệu......
Mạc Vân Quả không cảm thấy có cái gì, hai người còn lại lại không để trong lòng.
Cho nên ba người nhưng thật ra đúng lý hợp tình.
Cứ như vậy, ba người đi tới tiệm cơm tay nổi tiếng nhất trung tâm thành phố.
Ba người đi vào phòng, Mạc Vũ tay mắt lanh lẹ an vị bên người Mạc Vân Quả.
Kỷ Vô Ngu bị đoạt vị trí: Tức giận a!
- ------