Mạc Vân Quả nhận thấy được Diệp Lãng xuất hiện, lập tức liền quay đầu nhìn về phía hắn, khiến Diệp Lãng sợ tới mức nửa bước không dám bước tiếp.
Bước chân ngừng lại giữa không trung, nhìn qua có chút xấu hổ.
Diệp Lãng khóc không ra nước mắt nhìn Mạc Vân Quả, sờ sờ mũi, nhận mệnh, chậm rãi, lại chậm rãi đi qua.
"Hi, tiểu muội muội, em khỏe ~"
Diệp Lãng nhìn như hào sảng chào hỏi, một bộ không sợ trời không sợ đất.
Mạc Vân Quả giật giật cái mũi, nhìn Diệp Lãng ánh mắt mang theo một tia khó hiểu.
Cô đứng lên ghé lại gần Diệp Lãng, thân mình hơi hướng về phía hắn, đưa mặt lại gần hơn một chút.
Diệp Lãng lập tức sợ tới mức lui về phía sau một bước, sau đó quyết đoán đi lại chỗ Phong Vi.
Mạc Vân Quả cũng không nói gì thêm, trực tiếp ngồi lại vị trí cũ.
Lại hàn huyên một hồi, ba người chuẩn bị đi ra ngoài, ngay lúc này, lại có chuyện khác phát sinh.
Chỉ thấy từ bên ngoài chạy vào một đống cảnh sát, còn có mấy con chó nghiệp vụ.
Con chó nghiệp vụ kia dò xét xung quanh một hồi, sau đó đi dần về phía Mạc Vân Quả ngửi ngửi xung quanh cô.
Đám cảnh sát liền đi lại phía Mạc Vân Quả, khi nhìn thấy Phong Vi, người dẫn đầu cũng hơi sửng sốt.
"Phong đội, ngài đây là......"
Người dẫn đầu nhìn thoáng qua Phong Vi khó hiểu nói.
Phong Vi cũng biết những người nàycó lẽ là có công sự, liền nói: "Tôi chỉ ở đây nghỉ phép, các người không cần cố kị tôi."
Người dẫn đầu gật gật đầu, liền hướng tới Mạc Vân Quả nhìn lại.
Lúc này chó nghiệp vụ gần như muốn nhào lên ngực Mạc Vân Quả, hai móng vuốt ở trên người Mạc Vân Quả như muốn cào ra cái gì đó.
Phong Vi nhìn tình huống như vậy, chau mày.
Diệp Lãng cũng kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Bọc nhỏ kia rất nhanh bị chó nghiệp vụ đào ra, ngoài điện thoại bị rơi ra, còn có bọc nhỏ màu trắng kèm theo.
Lúc này, đại đa số mọi người cũng biết tình huống trước mắt là như thế nào.
Thực hiển nhiên, cô lại vẻ ngoài lạnh lùng này, thế mà lại là kẻ buôn ma túy.
Nhưng mà, Phong Vi cùng Diệp Lãng không cách nào tin được, nhưng sự thật bày ra trước mắt, như vậy đến cùng là xảy ra chuyện gì?
"Ai có thể nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
"Ta cũng muốn biết."
"Ta cảm thấy mình giống như một tên thiểu năng trí tuệ......"
"Ai tới giải thích cho ta biết tình huống hiện tại một chút?"
"Ta nghĩ, bao bột màu trắng kia chắc là ma túy gì gì đó?"
"Ta cảm thấy giống, vị diện rất giống với thế giới của ta, những con chó kia chắc là chó nghiệp vụ."
"Cho nên, khi nào tiểu Quả Quả nhặt được túi bột này?"
"Chẳng lẽ, tiểu Quả Quả là người xấu?"
"Lầu trên à, ta đề nghị ngươi nên xem lại đầu óc của mình đi! Hoạt động của Tiểu Quả Quả mỗi ngày không phải luôn nằm dưới mí mắt của chúng ta sao?"
"Các ngươi nói, những tên cảnh sát kia có khi nào nhốt tiểu Quả Quả vào ngục giam không, ngục giam là một nơi rất khủng bố đấy!"
"Khó nói a......"
"Vừa lúc a, ta còn chưa được nhìn thấy ngục giam đâu!"
"Tuy rằng ta cũng chưa được nhìn qua, nhưng là...... Vẫn là muốn nhìn một chút! Ha ha ha ha ha!"
"Đi thôi! Ta tiểu Quả Quả!"
............
Mạc Vân Quả tự nhiên biết được túi bột trắng kia là thứ gì, đã từng có một thời giài cô nghiên cứu thứ này, phải nói là rõ như lòng bàn tay.
Cho nên khi nhìn thấy thứ này xuất hiện trên người Diệp Lãng cô mới cảm thấy khó hiểu.
Cho nên vừa rồi khi lại gần người hắn, cô mới thuận tay lấy nó đi, chuẩn bị nghiên cứu nó kĩ một chút, lại không nghĩ xuất hiện tình huống hiện tại......