Mạc Vân Quả nhìn trong phòng phát sóng trực tiếp đủ các loại bình luận, ánh mắt tối sầm lại, tuy rằng biết Nhậm Chỉ An có ý với Hiên Viên Tu, nhưng từ trong miệng người khác nghe được, cô vẫn luôn có cảm giác không thoải mái.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, trước nay cô chưa từng có, nhưng cảm giác này một chút cô cũng không thích.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Hiên Viên Tu, không biết vì sao, từ sâu trong nội tâm lại trào ra một tia ủy khuất.
Cảm giác ủy khuất này không thể hiểu được, nhưng lại vô cùng rõ ràng, khiến cô không có cách nào xem nhẹ.
Vốn dĩ tiết này cũng không có gì để dạy, trong tiết học các nhiệm vụ đã được lên sẵn, tiết này chỉ thực hành luyện Thanh Lương Đan.
Ai luyện ra Thanh Lương Đan tốt nhất, cô sẽ tặng Thanh Lương Đan lần trước luyện ra cho người đó.
Mạc Vân Quả đem nhiệm vụ giao xuống dưới, liền đi đến bên người Hiên Viên Tu, kéo hắn tay.
Đây là lần đầu tiên Mạc Vân Quả chủ động kéo tay hắn, khiến Hiên Viên Tu có chút không biết làm sao.
Không biết làm sao, đồng thời, lại cảm thấy có chút kinh hỉ.
Đây là lần đầu tiên từ khi Thân Thân nhà mình mất trú nhớ đến nay nhiệt tình như vậy!
Mạc Vân Quả hơi hơi nhón chân, Hiên Viên Tu liền lập tức nửa cong eo.
Mạc Vân Quả ghé lại gần bên tai Hiên Viên Tu, thấp giọng nói: "Em ghen."
Hiên Viên Tu sửng sốt, hắn không nghĩ tới sẽ từ miệng Thân Thân nghe được câu này.
Hắn chớp chớp mắt, môi khẽ nhếch, dường như rất kinh ngạc với việc trước mặt, trên thực tế, hắn cũng thật sự kinh ngạc.
"Làm sao vậy?" Tuy rằng kinh ngạc, nhưng hắn vẫn muốn hỏi rõ ràng.
"Nhậm Chỉ An thích anh, muốn độc chiếm anh."
Mạc Vân Quả thấp giọng nói, chính miệng nói ra sự thật này càng khiến cô khó chịu hơn.
Mạc Vân Quả thậm chí cũng không biết bản thân khí chịu vù cái gì, nhưng cô đúng là có ủy khuất không nói nên lời.
Hiên Viên Tu sửng sốt, lập tức đem Mạc Vân Quả ôm vào trong ngực.
Thân Thân của hắn chưa bao giờ yếu ớt ngư vậy, bất kể là trong quá khứ không địch nổi, hay là những năm tháng trống rỗng, cô vẫn luôn kiên cường, kiên cường đến nỗi có thời điểm hắn hoài nghi không biết Thân Thân có thật sự yêu hắn không.
Nhưng giờ khắc này, Hiên Viên Tu sẽ không lo lắng về vấn đề này nữa.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được, cảm giác được Mạc Vân Quả ủy khuất, cảm giác được khi nói ra câu kia có bao nhiêu dục vọ.ng chiếm hữu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hiên Viên Tu tối sầm lại.
Họa kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa.
Thân Thân chua xa hắn nhiều năm như vậy, cuối cùng khi không ở bên cạnh hắn lại học được cảm tình.
Tỷ như ghen ghét, tỷ như khổ sở......
Hiên Viên Tu trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, hắn chỉ có thể gắt gao ôm Mạc Vân Quả, cho cô cảm giác an toàn lớn nhất.
Nhưng mà một màn này ở trong mắt Nhậm Chỉ An, lại trở thành đang khiêu khích.
Nhậm Chỉ An tâm thần không yên, dụng cụ trong tay ngay lập tức báo hỏng, cái này cũng có nghĩa là, Thanh Lương Đan không luyện được.
Nhưng cái này Nhậm Chỉ An cũng không để ý, cô nàng gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, phảng phất phải dùng ánh mắt gi3t ch3t cô.
Nhưng mà Mạc Vân Quả bị nhìn chằm chằm lại không rảnh bận tâm Nhậm Chỉ An, ở một khắc vừa rồi, cô cảm giác có một cổ lực lượng mạnh mẽ hướng về toàn bộ thân thể cô.
Mạt lực lượng này quá mức quen thuộc, mỗi một tế bào trong thân thể cô đều đang nghênh đón chúng.
Thân thể Mạc Vân Quả lập tức xụi lơ ở trong ngực Hiên Viên Tu, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, đây là hiệu quả khi lực lượng tràn vào thân thể cô.
Hiên Viên Tu cả kinh, hắn cúi đầu thấy được trạng thái không ổn của Mạc Vân Quả.
Hắn cũng bất chấp tất cả, trực tiếp bế Mạc Vân Quả lên thuấn di về bên trong biệt thự.