Mục lục
Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Linhlady

Rất nhanh Mạc Vân Quả đã ăn no, đồ ăn trên bàn cũng bị tiêu diệt không ít.

Sau khi ăn xong, Mạc Vân Quả mới nhớ tới một vấn đề lớn —— không có tiền!

Vì thế, Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Lăng Khanh An, lại nhìn thoáng qua Bách Phỉ, sau khi đã xác định mục tiêu, cô quyết đoán lôi kéo ống tay áo của Bách Phỉ nói: “Cảm ơn.”

Bách Phỉ: Hả?

“ Tự nhiên sao lại nói cảm ơn?” Bách Phỉ cười tủm tỉm hỏi.

Mạc Vân Quả nghiêng đầu nói: “Cảm ơn cậu mời chúng tôi ăn cơm.”

Bách Phỉ: Hả? Tiểu khả ái cô lặp lại lần nữa!

Bữa cơm này, rõ ràng là Lăng Khanh An mời hắn ăn được không!

Đến Lăng Khanh An cũng giật giật khóe miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ là lời nói nhả ra, cùng biểu tình của hắn trái ngược hoàn toàn.

“Không cần phải nói cảm ơn, Bách Phỉ cũng rất vui vẻ khi mời chúng ta.”

Bách Phỉ:……

Bách Phỉ nhìn đồ ăn đầy bàn, trong lòng tính toán hết nhiêu tiền, tuy rằng anh không thiếu tiền, nhưng rõ ràng là Lăng Khanh An mời anh, vì sao còn muốn anh tính tiền a! Thật khó chịu!

Mạc Vân Quả cảm thấy, Bách Phỉ là một người tốt!

“Mẹ, ăn no rồi chúng ta đi thôi, chúng ta còn có việc đấy.” Lăng Khanh An nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Bách Phỉ giật giật khóe miệng, người con trai này, thật sự không tính toán đài thọ*, hu hu hu……

*Đài thọ: Chịu trách nhiệm chi trả các khoản chi phí. 

“ Ừm.” Mạc Vân Quả tự giác đứng lên sau đó đi ra ngoài.

Bách Phỉ thấy một màn như vậy, khóe miệng run rẩy càng thêm rõ ràng.

Nhưng mà, không ai để ý vẻ mặt của anh.

Lăng Khanh An thấy Mạc Vân Quả đỉna ngoài, vội vàng đuổi kịp, ừm…… Tiền gì đó, để cho Bách Phỉ đi trả đi.

Mạc Vân Quả đi ra nhà ăn, lúc sau, nhìn thấy Lăng Khanh An đuổi theo, dừng bước chân.

“Sao mẹ lại đi nhanh như vậy?” Lăng Khanh An cười tủm tỉm hỏi.

“Bởi vì không có tiền.” Mạc Vân Quả nói trắng ra.

Lăng Khanh An:…… Luôn cảm thấy gầy đây người mẹ này có chấp niệm rất lớn đối với vấn đề tiền nong!

Đương nhiên Lăng Khanh An sẽ không biết cảm thụ trong lòng Mạc Vân Quả, không có tiền = không có ăn = đói = không hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lúc nhất thời Lăng Khanh An cũng không biết nên trả lời Mạc Vân Quả như thế nào, hắn chỉ xoa xoa tóc Mạc Vân Quả, cười nói: “Không cần loạn dùng thì tốt rồi.”

Mạc Vân Quả:……

“ Đột nhiên có một loại cảm giác Lăng Khanh An là cha, còn tiểu Quả Quả là con gái.”

“Ta cũng đồng cảm 233333333333”

“Ai, đáng thương cho tiểu Quả Quả nhà ta, có một ngày còn sẽ bị tiền là cho bối rối.”

“Cho nên nói, tiểu Quả Quả nhà ta sở dĩ đi nhanh như vậy, đơn giản là sợ bị người con trai kia đuổi theo trả bắt tiền đi? 23333333333”

“Nhìn đến lầu trên nói, đột nhiên muốn cười.”

“ Còn tên Lăng Khanh An miệng đầy lời nói dối, ta dám khẳng định, hắn nhất định có rất nhiều rất nhiều tiền!”

“Ta cũng có cảm thấy như vậy hắc hắc hắc!”

Mạc Vân Quả đột ngột nhìn đến chỗ phòng phát sóng trực tiếp nói như vậy, ánh mắt sáng lên, cô lôi kéo ống tay áo Lăng Khanh An lại hỏi: “ Cậu có rất nhiều tiền?”

Lăng Khanh An:……

Lăng Khanh An đỡ trán nói: “ Mẹ nghe lời đồn này từ đâu vậy? Con mới học cao trung, sao có thể có rất nhiều tiền.”

Mạc Vân Quả: Kẻ lừa đảo!

Lăng Khanh An hoàn toàn không biết Mạc Vân Quả đã vạch trần hắn nói dối, hắn còn lo lắng nói tiếp: “ Nếu mẹ thiếu tiền, con có thể ra ngoài làm việc.”

Mạc Vân Quả: Nha.

Lăng Khanh An cảm thấy, mẹ gần đây có chút ngốc, nhưng lại có chút đáng yêu, tóm lại, ừm…… Cảm giác như vậy cũng không tệ lắm.

Lăng Khanh An tự nhận mình luôn luôn thiện tâm, ở đối mặt với chuyện mình thích, hắn tự nhiên sẽ có thêm vài phần quan tâm.

Liền tỷ như hiện tại, hắn dắt tay Mạc Vân Quả, đi tới chỗ nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK