Sau khi ghi nhớ chuyện này, Mạc Vân Quả chui sâu vào trong ổ chăn, dần dần ngủ say.
Ở bên ngoài tẩm điện, sấm sét ầm ầm, giọt mưa đập mặt đất, phòng ốc, phát ra âm thanh bùm bùm.
Nước mưa rơi xuống xoa dịu hoa cỏ cây cối, bỏ thêm vào con sông sông biển khô cằn.
Mọi người hoan hô, vui sướng, đồng thời càng cẩn thấy kính trọng quốc sư đại nhân hơn.
Bọn họ thật sự tin tưởng, quốc sư đại nhân thật sự do thần linh phái tới cứu vớt bọn họ.
Trận mưa này, chính là chứng cứ.
Không có người nào nhớ tới vài ngày trước quốc sư cầu nưa cũng không thành công, bọn họ chỉ nhớ rõ, hiện tại quốc sư thành công, sau một năm dài, cuối cùng cũng có mưa!
Mộ Dung Tuyệt cũng vô cùng vui vẻ, bá tánh an cư lạc nghiệp là mục tiêu duy nhất khi hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, hiện giờ hạn hán trăm năm khó gặp cuối cùng cũng giảm bớt, làm sao kêu hắn không vui đây?
Đồng thời, hắn đối với bản lĩnh của Mạc Vân Quả tăng lên một phần.
Xem ra quốc sư, vẫn là có vài phần bản lĩnh thật.
Chuyện này khiến cho tín nhiệm của Mộ Dung Tuyệt với Mạc Vân Quả càng thêm kiên định, do đó ở về sau càng thuận lợi cho Mạc Vân Quả hoàn thành nhiệm vụ.
Trận này trời mưa ba ngày ba đêm, một khắc cũng chưa ngừng lại.
Mà ở ngày thứ tư, mưa vẫn như cũ không có dấu hiệu dừng lại.
Lần này, các bá tánh lại có chút luống cuống.
Trận mưa này, vẫn không ngừng đổ xuống, một lần kéo dài không ngừng, chẳng lẽ sẽ xảy ra lũ lụt?
Mọi người trong lòng lo lắng, vốn dĩ đang thấy vũ vui sướng lại biến thành khủng hoảng, bọn họ sợ hãi, sợ hãi lúc sau sẽ là tai hoạ.
Mộ Dung Tuyệt hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, vì thế ở giữa trưa ngày thứ tư, hắn đến tẩm điện Mạc Vân Quả bái phỏng.
Mà trong mấy ngày này, Mạc Vân Quả cực kỳ dễ chịu, có ăn có uống, nhưng lại không được tự nhiên.
Khi Mộ Dung Tuyệt đã đến đây, Mạc Vân Quả đang ăn cơm trưa.
Mộ Dung Tuyệt vẫy tay cho mọi người lui xuống, nhìn Mạc Vân Quả ăn uống ngon miệng, khóe miệng mất tự nhiên giật giật.
Luôn cảm thấy hiện tại quốc sư đại nhân có chút không giống trước kia……
Mộ Dung Tuyệt nhìn Mạc Vân Quả ăn hăng say, cũng không quấy rầy nàng, mà để nàng tùy ý ăn.
Cứ như vậy, nửa canh giờ đi qua, Mạc Vân Quả còn đang ăn.
Mộ Dung Tuyệt:…… Tâm thật mệt.
Mộ Dung Tuyệt thân là hoàng đế, công vụ bận rộn, đương nhiên không thể ở chỗ Mạc Vân Quả lâu được.
Vì thế sau khi ở chỗ Mạc Vân Quả ngồi chờ nửa canh giờ, nàng vẫn cứ tiếp tục ăn ăn ăn, không hề có để ý đến việc hắn xuất hiện tại đây, Mộ Dung Tuyệt cuối cùng nhịn không được mở miệng.
“Quốc sư……”
Mạc Vân Quả nghe được giọng nói của Mộ Dung Tuyệt, nhai một miếng thịt, quai hàm phình phình nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyệt.
Mộ Dung Tuyệt:……
“Hả?” Mạc Vân Quả phát ra một tiếng khó hiểu.
Mộ Dung Tuyệt ho nhẹ một tiếng nói: “Quốc sư, trận mưa ngoài kia, tới khi nào thì mới ngừng?”
Mạc Vân Quả đương nhiên không biết đáp án, vì thế nàng liền hỏi Thiết Tư Đặc trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Dựa theo thế giới của ta, một cái vũ khí có thể khiến trời mưa một đêm, nhưng cái này cũng có liên quan đến oàm cảnh nữa, ừm…… Dựa theo suy luận của ta mà nói, vị diện của tiểu Quả Quả, hẳn sau năm đến sáu ngày sẽ ngừng mưa.” Thiết Tư Đặc trả lời như vậy.
Mạc Vân Quả thấy được câu trả lời, nuốt xuống miếng thịt kia, nói với Mộ Dung Tuyệt: “Năm sáu ngày.”
Mộ Dung Tuyệt nghe được lời này, thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải vẫn luôn mưa thì tốt rồi.
“Được như vậy là tốt nhất, phù hộ thiên triều mưa thuận gió hoà.”
Mộ Dung Tuyệt thành kính nói, hắn vốn tưởng rằng quốc sư sẽ giống như thế thành kính trả lời hắn, nhưng mà, Mạc Vân Quả chỉ ăn ăn ăn.
Mộ Dung Tuyệt:……