Mục lục
Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Edit: Linhlady





Ánh mặt Càng Đàm khi nhìn Mạc Vân Quả cũng sâu hơn, thật giống như phát hiện món đồ chơi thú vị gì đó.


Mà anh ta, cực kỳ muốn món đồ chơi này, muốn đem món đồ chơi này chiếm làm của riêng.


Tính chiếm hữu vô hạn bành trướng càng lớn trong lòng Càng Đàm, tiếng hanh ta cười lớn càng thanh thúy, đồng thời cũng tỏ vẻ sự chiếm giữ của anh ta với Mạc Vân Quả có bao nhiêu lớn.


Thân mình Mạc Dung lại dựa sâu hơn vào sô pha một phần, cậu ta hơi hơi cúi đầu, làm người khác thấy không rõ vẻ mặt.


Nhưng tư thái đạm mạc quanh thân cậu ta, khiến cho người khác nghĩ rằng cậu ta cũng không quan tâm bao nhiêu


“A liệt liệt? Càng Đàm đang cười cái gì vậy?”


“Đại khái là tìm ra được một món đồ chơi thú vị?”


“Phi, tiểu Quả Quả nhà ta mới không phải món đồ chơi đâu! ╭(╯^╰)╮”


“Ừ…… Ở trong lòng Càng Đàm, chỉ sợ hắn cũng nghĩ như vậy đấy!”


“╮(╯▽╰)╭ tiểu Quả Quả dũng mãnh như vậy, sao có thể là món đồ chơi vô hại ╮(╯▽╰)╭”


“Cảm thấy trên lầu nói rất có đạo lý nhưng lại luôn cảm giác không đúng chỗ nào ╮(╯▽╰)╭”


“Tiểu Quả Quả bổng bổng đát[1]! Cả đêm đọc sách về thôi miên thôi mà giờ đã không bị thôi miên luôn!”


[1]”bổng bổng đát” là cách nói “tuyệt vời/đẳng cấp/đỉnh cao/…” theo một cách đáng yêu của cư dân mạng.


“Đó là, tiểu Quả Quả nhà ta bổng bổng đát nhất ~”


Mạc Vân Quả không để ý đến phòng phát sóng trực tiếp bình luận, cô nhìn nhìn Mạc Dung, cậu ta vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt kia.


Một lúc lâu su Càng Đàm mới ngừng cười, ngừng cười xong anh ta hứng thú dạt dào nói với Mạc Vân Quả: “Tiểu gia hỏa, cô ở cùng tôi thế nào? Thứ Lãnh Ngạo cho cô, tôi cũng có thể cho cô.”


Mạc Vân Quả:……


Lãnh Ngạo vừa vặn đi vào:……


Mạc Vân Quả còn chưa mở miệng nói chuyện đâu, đã nghe thấy giọng nói âm lãnh của Lãnh Ngạo.


“Tôi có thể cho cô ấy tình yêu, anh có thể sao?”


Càng Đàm khinh miệt cười một tiếng nói: “Anh có thể cho cô ấy tình yêu sao? A…… Từ điển của anh có từ này sao?”


Lãnh Ngạo khoanh tay trước ngực, nói với giọng điệu đương nhiên: “Không có từ này, nhưng tôi có từ tình thân, không phải có thể ở bên nhau sao?”


Càng Đàm càng cảm thấy khôi hài, anh ta cười nhạo một tiếng nói: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy cách nói này đấy.”


“Đó là do anh kiến thức hạn hẹp.” Lãnh Ngạo nhàn nhạt đáp một câu, sau đó đi tới bên người Càng Đàm, “Đứng lên.”


Càng Đàm nhún nhún vai đứng lên, đi tới bên người Mạc Dung ngồi xuống.


Sô pha lún xuống một phân, Mạc Dung nhìn Càng Đàm, xích về bên kia một chút.


Càng Đàm thấy động tác của Mạc Dung, bĩu môi, nhưng cũng không nói gì thêm.


Lãnh Ngạo cũng không trực tiếp ngồi xuống đi, mà cầm một cái đệm mới ngồi xuống.


Ngồi xuống xong Lãnh Ngạo gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, hắn gõ nhẹ lên mặt bàn nói: “Con gái ngoan của ba, con có nên giải thích cái gì đó với người ba này không?”


Mạc Vân Quả:……


Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn hắn, nhấp miệng, không nói gì.


Lãnh Ngạo đẩy tập tài liệu mình cần theo về phía trước, ý bảo Mạc Vân Quả lấy qua xem.


Mạc Vân Quả nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đứng lên đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy tập tài liệu.


Nội dung trong tài liệu là một loạt báo cáo về vỏ chuối, trong đó mục đầu tiên viết “Chứa một ít vật chất không rõ, có hoạt tính cực cao.”


Gần chỉ cần một câu như vậy, Mạc Vân Quả đã biết, Lãnh Ngạo phát hiện ra cô khác thường.


Không thể không nói, viện nghiên cứu của Lãnh Ngạo đáng tin cậy, gần cả đêm đã đưa ra được thành quả giám định như vậy.


“Con gái tốt, có phải nên giải thích một chút hay không.” Lãnh Ngạo lại lặp lại.



Mạc Vân Quả đem để lại trên mặt bàn nói: “Tôi không biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK