Tuy rằng phòng phát sóng trực tiếp đang trình diễn tiết mục thiểu năng trí tuệ, nhưng mà không thể không nói, Mạc Vân Quả cũng thu hoạch được rất nhiều thông tin hữu dụng.
Ví dụ như nhập cư trái phép, ví dụ như có quản lý cục thời không, còn có người đàn ông trước mắt này, bệnh nửa sống nửa chết lại là do linh hồn khiếm khuyết.
Lạc Tử Kiêu thấy Mạc Vân Quả phát ngốc, cũng sáng suốt không đi quấy rầy cô, hiện tại hắn rất suy yếu, cần một ít thời gian để hồi phục.
Cảm giác được thân thể của mình vô cùng nhẹ nhàng, Lạc Tử Kiêu ngây ngốc vui vẻ, thật tốt, ta còn sống, nói đến cùng, hắn cũng chỉ là một phàm nhân thôi, vẫn có nỗi sợ hãi với cái chết.
Hai người tâm tư khác nhau ở cùng trong một căn phòng nhưng lại tạo ra bầu không khí cực kì hài hoà.
Cho tới tận khi quản gia gõ cửa, hai người mới khó khăn lắm hoàn hồn.
Mạc Vân Quả đứng ở một bên, cũng không nói lời nào, nhìn Lạc Tử Kiêu nói với người bên ngoài cửa “Vào đi.”
Ánh mắt đầu tiên của quản gia khi nhìn Lạc Tử Kiêu chính là sửng sốt, khuôn mặt vốn chìm trong tử khí lúc này trở nên có sức sống hẳn lên, tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng giờ phút này không che đi được sức sống toả ra từ bên trong.
Trong lòng quản gia vui vẻ, buột miệng hỏi ra một câu “Thiếu gia người đã khỏe?".
Khóe miệng Lạc Tử Kiêu gợi lên một nụ cười ôn nhu, hắn gật gật đầu, khẳng định suy đoán trong lòng quản gia.
Quản gia vui tới mức toàn thân run rẫy, chỉ thấy hắn ta bùm một cái quỳ xuống, đôi mắt già nua nhoè lệ.
“Ông trời phù hộ a! Ông trời phù hộ a!”
Mạc Vân Quả đứng ở trước mặt quản gia, lạnh như băng nói: “Không phải ông trời cứu hắn, là ta.”
Quản gia sửng sốt, không nói hai lời quay sang hướng Mạc Vân Quả dập đầu mấy cái, “Cảm ơn thần y! Cảm ơn thần y!”
Kỳ thật, từ ánh mắt đầu tiên khi quản gia nhìn thấy Mạc Vân Quả, đã biết cô không phải là vị công chúa kia, hắn ta thử cô, lại phát hiện cô không có bất cứ công phu gì, tay trói gà không chặt, sẽ không tạo thành uy hiếp với thiếu gia, lúc này mới yên tâm dẫn cô vào trong phòng.
Hiện tại nghĩ lại, quản gia cảm thấy vô cùng may mắn mình không đuổi Mạc Vân Quả đi ra ngoài, bằng không, thiếu gia sẽ không được chữa trị, không phải sao?
Lạc Tử Kiêu nhìn ánh mắt vô cùng nhiệt tình của quản gia, trong mắt xẹt qua tia ấm, kỳ thật đã từng hắn, nghĩ mình không còn gì lưu luyến nữa, nhừn mà, thế giới này, vẫn có rất nhiều người quan tâm mình, không phải sao?
Mạc Vân Quả nâng dậy quản gia, sau đó đi đến một bên, nhìn quản gia sờ trái sờ phải Lạc Tử Kiêu, bàn tay thô ráp ở trên người hắn sờ tới sờ lui,Mạc Vân Quả có một loại ảo giác thiếu nam đàng hoàng bị lão nam nhân dâm loạn.
Lạc Tử Kiêu dở khóc dở cười nhìn quản gia đột nhiên trở nên nhiệt tình, thật đúng là làm hắn không cách nào chống đỡ được!
Chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều, Lạc Tử Kiêu hoàn hảo xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó lấy thủ đoạn Kếiếp sự tình liền thập phần đơn giản, lôi đình xửa lý tất cả mọi chuyện.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, ban đêm, Mạc Vân Quả hoà thuận vui vẻ ngồi đối diện Lạc Tử Kiêu.
“Cảm ơn ngài.” Lạc Tử Kiêu lại lần nữa trịnh trọng cảm ơn Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả lắc đầu, “Anh đã nói anh sẽ đồng ý với tôi hai yêu cầu, chúng ta chỉ là theo như nhu cầu mà thôi.”
Lạc Tử Kiêu sửng sốt, hiển nhiên là còn không có thói quen với phương thức biểu đạt thẳn thắn như vậy của Mạc Vân Quả.
Nhưng nhanh chóng phản ứng lại, hắn bật cười thành tiếng, “ Tốt, cô có yêu cầu gì thì cứ nói.”
Mạc Vân Quả gật đầu, không biết từ nơi nào lấy notebook ra, sau đó chỉ vào một tấm ảnh chụp nói: “ Tôi muốn anh làm hắn thân bại danh liệt.”
Trong phòng phát sóng khi mọi người nhìn thấy bức ảnh kia, tức khắc mở ra hình thức phun tào.