Thân thể Mạc Vân Quả đã không còn vấn đề gì, sáng hôm sau cô tự mình làm thủ tục xuất viện.
Nhiệm vụ lần này chỉ có một tuần, nếu vẫn lãng phí thời gian ở bệnh viện, thật đúng là mất nhiều hơn được.
sau Mạc Vân Quả xuất viện, việc đầu tiên cô làm đó là liên lạc với Bạch Liên, từ giờ trở đi, cô sẽ liều chết quấn lấy cô ta!
sau khi biết quyết định này của Mạc Vân Quả, quần chúng cắn hạt dưa đều bày tỏ rằng tiểu Quả Quả như vậy thật đáng yêu!
Đồng thời, bọn họ cũng vui vẻ đánh thưởng cho Mạc Vân Quả những vật nhỏ thuộc vị diện của mình.
Mạc Vân Quả sung sướng đem tất cả quà tặng biến thành giá trị kinh nghiệm, sau đó vui vẻ cột giá trị kinh nghiệm ngày càng tăng lên, cuối cùng là tăng tới 7000, bây giờ chỉ còn 3000 giá trị kinh nghiệm nữa là sẽ đầy.
quay trở về chuyện chính, Mạc Vân Quả xuất viện lúc sau đã nhanh chóng tìm được Bạch Liên, lúc ấy Bạch Liên đang ở bệnh viện thú cưng, vui vẻ ôm một con chó nhỏ.
Mạc Vân Quả vừa đẩy cửa đi vào, thấy Bạch Liên đang ôm một con chó chơi đùa, quan trọng là con chó kia nhìn không khác con cho phát điên trên đường hôm trước, nếu như không nhìn kỹ thật không tìm ra điểm khác nhau ở đâu.
Chuyện này thật đúng là làm khó Vũ Trạch, chỉ vì muốn vị hôn thê nhà mình vui vẻ mà không tiếc bỏ công sức ra tìm.
Bạch Liên vừa thấy Mạc Vân Quả đến, tâm tình vô cùng vui vẻ, bởi vì cô ta biết rằng lúc trước Mạc Vân Quả nói như vậy chỉ để lừa cô ta thôi!
"Mạc tỷ tỷ, chị xem, đây là con chó nhỏ hôm trước."
Hai tay Bạch Liên ôm chó nhỏ đưa tới trước mặt Mạc Vân Quảt, chớp chớp mắt, đôi mắt mở to khát vọng nhìn Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả cười nhạo một tiếng, tùy tay giữ một họ sĩ lại hỏi: "Cô thấy con chó này quen không?"
Hộ sĩ cũng là người từng trải, cô ấy nhìn thoáng qua con chó lắc đầu nói: "Con chó này nhìn qua khỏe mạnh, nếu không có vấn đề gì thì đưa tới đây làm gì?"
Bạch Liên bĩu môi, có chút khó hiểu với hành vi của Mạc Vân Quả.
"Mạc tỷ tỷ, chị như vậy là có ý gì?"
Mạc Vân Quả lại kéo một hộ sĩ khác hỏi: "Cô thấy con chó này quen không?"
Vừa đúng,người hộ sĩ này lại biết, bởi vì cô ấy tận mắt nhìn thấy Vũ Trạch ôm chó nhỏ này tới, cô ấy là một tiểu hoa si, nhìn thấy một đại soái ca ôm một con chó đáng yêu đi vào, dĩ nhiên là nhớ kĩ hình ảnh đó.
"Đương nhiên là tôi biết! Con chó này mới sáng nay được một đại soái ca ôm tới, nhưng mà...... Hình như nó không có bệnh gì mà?" Hộ sĩ khó hiểu nói thầm một câu, thật sự là không hiểu được đam mê của các soái ca, cho nên, đây là nguyên nhân khiến mình tới giờ vẫn còn độc thân đi.....
Mạc Vân Quả nhướng mày nhìn về phía Bạch Liên, "Hiện tại cô đã hiểu được tất cả mọi chuyện chưa?"
Mặc dù tính tình Bạch Liên như vậy nhưng thật ra cực kỳ thông minh, cô ta biết Vũ Trạch gạt mình, mà những lời Mạc Vân Quả nói mới là thật......
Trong nháy mắt mắt Bạch Liên ngập nước, dĩ nhiên là còn không muốn tin tưởng sự thật này.
Mạc Vân Quả khoanh tay trước ngực, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn Bạch Liên nói: "Cho nên, bây giờ cô đã biết sự ngu xuẩn của mình rồi sao? Tôi rõ ràng đang giúp mọi người ắt con chó dại kia lại, cô lại cố tình đến phá rối, cô có biết là nếu lúc đó cảnh sát không đến kịp thời thì sẽ có hậu quả gì không?"
Mạc Vân Quả chất vấn thành công làm Bạch Liên trắng mặt, thân mình cô ta khẽ run, con chó nhỏ trượt khỏi tay cô ta, chạy xung quanh.
"Bạch Liên, có đôi khi, cái tự cô cho là lòng tốt sẽ làm hại đến người khác."
Mạc Vân Quả gằn từng chữ một nói, làm Bạch Liên cơ hồ có chút chống đỡ không được thân thể của mình.
Chẳng lẽ, chính mình thật sự sai rồi sao? Giờ khắc này, Bạch Liên vô cùng mê man giống như tất cả mất đi tất cả phương hướng......
- ------