Mục lục
Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Linhlady




Đúng là bởi vì như thế, Phong Kỳ mới cô ý tạo cơ hội gặp mặt với cô, khiến trong lòng cô có bóng hình của y.


Còn việc vì sao lâu như vậy mới xuất hiện trước mặt Mạc Vân Quả, bởi vì trước đó vài ngày vì người bệnh y điều trị mà phải đi ra nước ngoài.


Đúng vậy, Phong Kỳ là một bác sỹ, lại còn là một bác sỹ y thuật cao siêu.


Phong Kỳ tính tình cổ quái, chỉ trị liệu cho người kém hơn y, bất kể là phương diện nào, chỉ cần kém hơn, y sẽ đồng ý trị liệu.


Ở trên người những người bệnh kia Phong Kỳ tìm được kiêu ngạo của mình, tìm được giá trị tồn tại, thỏa mãn nội tâm vặn vẹo của mình.


Ngày hôm qua Phong Kỳ mới về nước, y cũng không vội vàng chủ động đi tìm Mạc Vân Quả.


Nói là để cho chân thật một chút, thật ra là do căn bạ y không hề để Mạc Vân Quả ở trong lòng.


Nếu không phải vừa rồi trong lúc vô tình thấy được cô, nói không chừng còn lâu nữa y mới nhớ tới cô là nhân vật nào.


Nhưng mà nếu đã thấy được, y cũng không bỏ qua cơ hội này.


Phong Kỳ biết các cô gái nhỏ thích những gì, đơn giản là anh trai ôn nhu săn sóc, có thể vì giúp các cô giải quyết những phiền não.


Cho nên vừa rồi y mới nói với Mạc Vân Quả như vậy, nhưng mà đáng tiếc đó là……


Mạc Vân Quả hiện tại chỉ để ý tới việc Phong Kỳ ôm cô, hai tay đang rũ xương nắm thành quyền, gần như trong nháy mắt khi Phong Kỳ vừa dứt lời, cơ thể y cũng theo đó bay ra ngoài.


Đúng vậy, đúng là bay ra ngoài theo nghĩa đen.


Phong Kỳ khiếp sợ nhìn Mạc Vân Quả cách đó không xa, trong mắt xẹt qua một tia cảm xúc không biết tên.


Y nhận sai người sao? Tiểu khả ái kiều mị khi nào biến thành đại lực sĩ?


Không, y không có nhận sai, như vậy vấn đề là ở trên người cô?


Phong Kỳ xoa bụng, y có thể khẳng định, nơi đó khẳng định đã thâm tím một mảnh.


Phong Kỳ giãy giụa đứng lên, cũng may lúc này trên đường cũng không có bao nhiêu người, nếu không chỉ sợ lại có tin tức mới.


Phong Kỳ đứng lên, sau đó có chút tập tễnh đi đến trước mặt Mạc Vân Quả nói: “Tôi mời em đi ăn cái gì nhé, chúng ta đi vào nói đi.”


Nói xong lúc sau, Phong Kỳ dẫn đầu đi vào cửa hàng gần đó nhất.


Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, đi theo Phong Kỳ vào trong.


“Tên Phong Kỳ này thật thiếu đánh nha 23333333”


“Vừa rồi Phong Kỳ là thật sự bay ra đi á! Thật sự bay ra đi á! Thật sự! Bay ra đi á!”


“Đã biết đã biết, lầu trên ngươi làm gì muốn lặp lại nhiều như vậy!”


“Ta muốn biểu đạt nội tâm khiếp sợ của ta á! Như thế nào? Không được sao!”


“Được được được! Như thế nào không được? ╮(╯▽╰)╭”


“Sức lực của tiểu Quả Quả nhà ta càng lúc càng lớn, hại bang!”


“Ta quấn chặt chăn nhỏ run bần bật……”


“Nhưng mà cuối cùng Phong Kỳ muốn làm cái gì?”


“Đúng vậy, bị đánh bay ra ngoài như thế còn có thể cười tủm tỉm mời tiểu Quả Quả nhà ta ăn cơm?”


“Đại khái, hắn là thể chất chịu ngược đi?”


“Không biết vì sao lại cảm giác lầu trên chạm vào chân tướng……”


Mạc Vân Quả:……


Mạc Vân Quả nghiêm túc nhìn bóng dáng Phong Kỳ một chút, thể chất chịu ngược? Có khả năng sao?


Hai người một trước một sau đi vào nhà hàng, trực tiếp vào phòng bao, chờ Phong Kỳ chọn món xong, nhân viên phục vụ đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người y cùng Mạc Vân Quả.


Phong Kỳ cẩn thận xoa bụng cùng mông của minh, hai chỗ này bị nặng nhất.


Y là bác sĩ, đương nhiên rõ ràng tình huống thân thể của mình, tuy rằng không có trở ngại gì, nhưng tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng!


Phong Kỳ tưởng tượng đến đây có chút cạn lời, lúc này mới ngắn ngủn mấy ngày không gặp, tiểu khả ái thế mà lại dáng vẻ này?




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK