Băng thiên tuyết địa như vậy, thật sự có thể cử hành hôn lễ sao?
Còn không chờ Mạc Vân Quả hỏi ra vấn đề này, phòng phát sóng trực tiếp lại nghênh đón một đợt đánh thưởng mới.
"Đinh! Người dùng tân hôn vui sướng đánh thưởng một bộ hỉ phục đặc chế!"
"Đinh! Người dùng muốn hạnh phúc đánh thưởng một tòa cung điện đặc chế! "
"Đinh! Người dùng chúc phúc chúc phúc đánh thưởng một ngàn cân kẹo mừng đặc chế!"
"Đinh! Người dùng khóc chít chít chúc phúc đánh thưởng một trăm câu đối hỉ khí dương dương!"
"Đinh! Người dùng non xanh nước biếc đánh thưởng......"
............
Liên tiếp thông báo đánh thưởng nháy mắt spam, Mạc Vân Quả có chút dở khóc dở cười, đây là xác định xong rồi.
Xem tư thế mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp, hận không thể để cô lập tức gả cho Hiên Viên Tu đi?
Hiên Viên Tu nhìn đến đánh thưởng nhiều như vậy, trong mắt xẹt qua một tia ý cười, những người này thật ra có vài phần đáng yêu.
Bên trong tuyết địa mênh mông, chỉ có Mạc Vân Quả cùng Hiên Viên Tu mang đến một màu sắc khác.
Hôn lễ liền như vậy bị định ra, nhìn như vội vàng, kỳ thật chủ mưu đã lâu.
Mạc Vân Quả lấy tất cả đồ mọi người đánh thưởng bắt đầu bố trí.
Mảnh tuyết rộng lớn này, đủ cho cô bày thỏa thích.
Hiên Viên Tu thấy vậy, chỉ nói với Mạc Vân Quả để cô đi nghỉ ngơi, việc còn lại giao cho hắn.Mạc Vân Quả biết tâm tư của Hiên Viên Tu, cũng không cự tuyệt hắn, ngược lại biến ra một gian nhà tranh, sau đó đi vào.
Ngày tháng tiếp theo, Hiên Viên Tu luôn không thấy bóng người, Mạc Vân Quả liền cùng phòng phát sóng trực tiếp trò chuyện.
Mạc Vân Quả cũng coa lúc nhịn không được muốn ra ngoài xem, nhưng thường sẽ bị đám người trong phòng phát sóng trực tiếp ngăn cản.
Bọn họ nói nếu Hiên Viên Tu muốn toàn quyền ôm đồm, như vậy thì hãy vui vẻ chờ kết quả đi.
Là kinh hỉ hay kinh hách, chỉ cần chờ đến một khắc cuối cùng.
Đương nhiên, bọn họ cho rằng, Hiên Viên Tu không có khả năng sẽ cho Tiểu Quả Quả kinh hách.
Mạc Vân Quả nhẫn lại nhẫn, chung quy không ra ngoài xem đã biến thành dáng vẻ gì.
Cứ như vậy, hơn phân nửa tháng đi qua, Hiên Viên Tu cuối cùng cũng nố cho Mạc Vân Quả tất cả đều chuẩn bị tốt.
Nghe tới tin tức này, tâm tình Mạc Vân Quả khó có thể miêu tả.
Có chút kích động, có chút tò mò, có chút chờ mong......
Các loại cảm xúc trộn lẫn với nhau, rồi lại không cảm thấy khó chịu.
Hiên Viên Tu đi vào nhà tranh che hai mắt Mạc Vân Quả lại, trên người hắn hơi lạnh, nhưng nhanh chóng bị nội tâm ấm áp xua tan.
Mạc Vân Quả ngoan ngoãn nghe lời nhắm hai mắt lại, đối với cô mà nói, tất cả chỉ là vắt đầu.
Hiên Viên Tu phất tay thu hồi nhà tranh, tất cat mọi thứ ở đây bắt đầu hiện ra.
Hiên Viên Tu kéo tay Mạc Vân Quả, từng bước một dẫn đường cho cô.
Cho dù Mạc Vân Quả nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác an toàn.
Cảm giác chìm trong bóng tối lại được cảm xúc phong phúc bên Hiên Viên Tu lấp đầy, có hắn ở đây, cô căn bản không cần lo lắng cái gì.
Mạc Vân Quả từng bước một đi tới, dưới chân thật mềm, một chút cũng không giống như nền tuyết, cũng không biết Hiên Viên Tu làm cái gì.
Mạc Vân Quả ảo tưởng, dưới chân cô hẳn là thảm đỏ, chờ đến khi cô dừng lại, sẽ là điểm cuối của thảm đỏ.
Cứ như vậy, năm phút trôi qua, Hiên Viên Tu mới ngừng lại.
Hắn buông tay Mạc Vân Quả ra, giúp cô sửa sửa tóc, lại cúi đầu hôn hôn cái trán của cô, sủng nịch cùng ôn nhu như vậy.
"Mở mắt ra đi."
Giọng nói tràn ngập từ tính của Hiên Viên Tu ở bên tai Mạc Vân Quả vang lên, hắn cách cô gần như vậy, gần như vậy......