Không chờ Tôn Ngạn sắp xếp, Trì Tiểu Trì đã nói: “11 giờ đến 2h sáng Lan Lan sẽ canh gác chính, trạm gác ngầm là tôi và Cốc đội phó.”
Đang thu dọn vĩ nướng, Cốc Tâm Chí nghe như vậy liền dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng thu dọn, ôm các loại dụng cụ bước nhanh ra ngoài.
Các đội viên nhìn nhau.
Bọn họ căn bản không bắt được mạch não của Cốc Tâm Chí.
Đã quen thuộc với bọn họ lâu như vậy nhưng Cốc Tâm Chí vẫn không gần gũi với bọn họ, trong mắt và trong lòng cậu ấy chỉ vừa vặn có một mình Đinh Thu Vân.
Lâu dần các đội viên mặc dù cũng đã quen nhưng khi nghe thấy Cốc Tâm Chí dùng thái độ bình thản nói đến việc đánh giết nhân loại mới thì vẫn không nhịn được mà cảm thấy rùng mình.
Cốc Tâm Chí lại không thể hiểu rõ tâm tình của các đội viên.
Nói đúng ra, sự thiếu khuyết trong lòng khiến cậu căn bản không cảm giác được bầu không khí đình trệ trong nháy mắt kia.
Theo quan điểm của cậu, đề nghị kia chỉ có tính khả thi nhất định, cung cấp cho Đinh Thu Vân để tham khảo mà thôi, nếu Đinh Thu Vân không thích thì coi như chưa từng nói.
Siêu thị chỉ có hai tầng lầu, Trì Tiểu Trì và Cốc Tâm Chí ngồi trên nóc nhà để trông coi.
Tối nay đặc biệt lạnh, Trì Tiểu Trì quấn khăn quàng cổ dài, Ông Chủ nằm nhoài dưới chân cậu để sưởi ấm chân cho cậu, bộ lông mềm mịn dán vào mắt cá chân, quả thật là dụng cụ sưởi ấm thiên nhiên.
Cậu cầm một củ khoai nướng, chia cho Ông Chủ ăn cùng.
Cậu gần một nửa, Ông Chủ hơn một nửa.
Con mèo to này dường như đang cọ mắt cá chân cậu, dịu dàng gọi: “Ngao.”
Trì Tiểu Trì nhỏ nhẹ giao lưu với nó, giống như có thể thật sự nghe hiểu lời nó: “Ăn ngon không, ngọt đúng không?’
Khoai lang rất ngọt, thịt bên trong bị nướng chín tiết ra mật, khi cắn vào phải cẩn thận một chút, vừa tránh bị bỏng vừa tránh bị tràn mật ra ngoài, cho nên Trì Tiểu Trì ăn rất tinh tế.
Ông Chủ không có nỗi lo lắng này, thừa dịp khoai lang nguội một chút liền nuốt cái ực, thời gian còn lại thì ngồi ngắm Trì Tiểu Trì ăn, cũng thay cậu liếm sạch phần khoai lanh còn dính trên ngón tay.
Trì Tiểu Trì động động mắt cá chân, khoe khoang với 061: “Thầy Lục xem kìa, túi giữ ấm tự động của tôi đấy.”
Cậu lại duỗi tay ra, để Ông Chủ khẽ liếm tay cho mình: “…Máy tự động rửa tay.”
Dứt lời, cậu lại đưa tay lau chùi lên lông báo: “Máy tự động sấy khô.”
…Trong lời nói tràn đầy niềm tự hào đối với Ông Chủ đa chức năng nhà mình.
061 nở nụ cười, cẩn thận mà quấn lấy bàn tay có chút lạnh của Trì Tiểu Trì, tiếng cười nhẹ trong đêm có vẻ yên tĩnh lại trầm thấp: “Ừm, thật tốt.”
Ông Chủ Mỏ Than và Đinh Thu Vân rất quấn quýt nhau, Cốc Tâm Chí đã sớm biết điều này.
Lúc đầu cậu vô cùng chán ghét con báo kia, nhưng cậu không dám quá lộ cảm xúc “Chán ghét” và “Ghen tuông” với nó.
Bởi vì câu không dám mạo hiểm mất đi Đinh Thu Vân dù chỉ là một chút.
Đinh Thu Vân cưng chiều nó như vậy, vì để cho tâm trạng mình được thoải mái thì bản thân Cốc Tâm Chí cũng chỉ có thể thử thưởng thức nó.
Trải qua thời gian dài tự thôi miên bản thân, Cốc Tâm Chí miễn cưỡng thích con báo này.
Ít nhất nó có thể bảo vệ Thu Vân, trở thành một tấm khiên cho Thu Vân.
Nhưng mình thì khác, mình là khẩu súng của Thu Vân, là độc nhất vô nhị.
Tất cả mọi người đi ngủ.
Trạm canh gác chính được thiết lập ngay cửa lớn của siêu thị, tiếng thiêu đốt cành cây của lửa trại vang lên tanh tách, Nhan Lan Lan ngồi bên đống lửa đem tảng đá ở bốn góc ép lại, tiếng chuông bạc kêu leng keng leng keng theo động tác của cô.
Cốc Tâm Chí nhẹ giọng hỏi Trì Tiểu Trì: “Gọi tôi tới là có chuyện?”
Đinh Thu Vân cố ý điểm danh cậu, cùng cậu ấy trông coi trạm gác ngầm, theo suy đoán của cậu thì Đinh Thu Vân có chuyện muốn nói với cậu.
Đúng như dự đoán, Trì Tiểu Trì đang lôi kéo hai chân trước của Ông Chủ để chơi đùa, vẫn đưa lưng về phía Cốc Tâm Chí, lên tiếng: “Ừm, là chuyện vũ khí cấp quốc gia mới nãy.”
Cốc Tâm Chí không đáp lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng ngón tay có chút khẩn trương mà siết chặt góc áo.
Cậu trầm mặc chờ đợi sự chất vấn và khiển trách của đối phương.
Cậu đã quen với giọng điệu lãnh đạm của đối phương: “Lúc đó tôi không cho cậu tiếp tục nói là vì tôi biết cậu sẽ tiếp tục nói điều gì. Cậu chán ghét nhân loại mới như vậy sao?”
Cốc Tâm Chí không hiểu nên cau mày lại: “Nhân loại mới khác với chúng ta. Bọn họ là một chủng loại khác chúng ta.”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Nếu có một ngày tôi cũng mắc bệnh ung thư thì sao?”
Cốc Tâm Chí sửng sốt vài giây, sau đó cau chặt lông mày, giọng điệu càng lạnh lẽo cứng rắn: “Cậu sẽ không.”
“Nếu như.”
“Không có nếu như.”
Trì Tiểu Trì làm lơ thái độ cố chấp phản bác của Cốc Tâm Chí, lầm bẩm nói: “Vậy tôi cũng sẽ trở thành nhân loại mới, trở thành ‘một chủng loại khác’ như cậu đã nói.”
Nếu Cốc Tâm Chí không hiểu cái gọi là đồng cảm thì để Trì Tiểu Trì giải thích thay cậu ấy, cũng chỉ có thể lấy mối liên hệ duy nhất có liên quan đến tình cảm của Đinh Thu Vân và cậu ấy để nêu ví dụ.
Quả nhiên Cốc Tâm Chí không tiếp tục phản bác nữa.
Cậu đang nghĩ Đinh Thu Vân trở thành nhân loại mới thì sẽ có bộ dáng thế nào, cuối cùng bất ngờ phát hiện, chỉ cần người kia là Đinh Thu Vân thì cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Sự phát hiện này khiến Cốc Tâm Chí hơi cảm thấy kinh ngạc.
Trì Tiểu Trì dường như rất biết nắm bắt tinh thần của Cốc Tâm Chí, chớp mắt: “Thời điểm đó, cậu sẽ giết tôi vì tôi là nhân loại mới chứ?”
Điều mà Cốc Tâm Chí không thể chấp nhận chính là câu này: “Sẽ không!”
…Một đòn liền tan nát.
Trì Tiểu Trì lại thay đổi giọng điệu, lúc này dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng từng chữ vẫn mang lại cảm giác vô cùng ngột ngạt: “Nhân loại cũ như chúng ta nói không chừng một ngày kia sẽ biến thành nhân loại mới. Một quả bom của cậu nổ xuống, nói không chừng người chết cũng có tôi trong đó.”
Tâm tư của Cốc Tâm Chí đã rối bời.
“Nhưng mà” Trì Tiểu Trì nói, “Đề nghị kia của cậu cũng không tính là xấu.”
Đời trước Đinh Thu Vân ngoại trừ sập hố bởi cái tên khốn kiếp Cốc Tâm Chí này thì còn bị thiệt thòi vì thiếu vũ khí và thiết bị lạc hậu.
Trì Tiểu Trì biết khuyết điểm trong lòng của Đinh Thu Vân cho nên vẫn luôn để ý thay cậu ấy bù đắp.
Ban đầu Trì Tiểu Trì chiếm đoạt kho quân sự, sau đó lại lần lượt tiến vào không ít trụ sở quân sự để lấy đi rất nhiều vũ khí, tạo nên một bức tường hỏa lực cứng rắn không thể phá vỡ cho thị trấn của cậu.
Nhưng cậu vẫn chưa thỏa mãn.
Cho dù là Đinh Thu Vân hay là Trì Tiểu Trì thì đều biết muốn sinh tồn ở tận thế phải tiêu hao vật phẩm để đổi lấy an bình ngắn ngủi, tuyệt đối không thể xưng là an bình chân chính.
Bởi vậy từ rất lâu trước kia Trì Tiểu Trì đã nhìn chằm chằm kho vũ khí cấp quốc gia.
Trước khi biến cố xảy ra, khi các ban ngành liên quan nhận ra tình huống không đúng, đều không hẹn mà cùng phá hủy tất cả hệ thống mạng bao gồm cả hệ thống mạng quân sự.
Đây không thể không nói là hành động sáng suốt. Một khi bị hủy thì tất cả vũ khí tối tân đều trở thành cục sắt gỉ sét nằm trong kho.
Nhưng dù sao chúng nó vẫn là những thứ vũ khí quan trọng và quý giá, nhất định phải giành lấy.
Đa số nhân loại cũ chỉ lo thoát thân và tìm kiếm thức ăn nước uống để sinh tồn, còn phải đề phòng đám thực vật tiến hóa tập kích, sống sót đã là rất miễn cưỡng. Nhân loại mới dù sao cũng có gia đình của mình, một bộ phận không muốn tiếp tục nương nhờ vào trí tuệ nhân tạo nên lựa chọn trốn đi, một bộ phận vì muốn bảo vệ gia đình mình mà lựa chọn phục vụ cho trí tuệ nhân tạo.
Đương nhiên trí tuệ nhân tạo muốn cướp đoạt kho vũ khí quốc gia, chân chính nắm giữ vận mạng loài người, nhưng lần nào cũng bị đánh đuổi bởi hệ thống thiết lập bảo vệ kho vũ khí.
Những binh sĩ này vừa là người có trách nhiệm vừa là những người muốn ở lại canh giữ kho vũ khí, cũng coi như có thứ chống đỡ để dựa vào, đương nhiên là cúc cung tận tụy.
Khi chưa gặp được Cốc Tâm Chí, Trì Tiểu Trì từng có tiếp xúc với những người trấn giữ kho vũ khí.
Bọn họ toàn bộ đều là nhân loại cũ, cần thiết duy trì sinh hoạt cơ bản nhất, bởi vậy cũng tổ chức đội chuyên sưu tầm vật tư, ra ngoài thu thập thức ăn.
Trí tuệ nhân tạo lại muốn tiệt đi nguồn cung cấp vật tư của bọn họ để bọn họ đói bụng mà chết, không chiến mà thắng, bởi vậy xe vật tư của bọn họ thường trở thành mục tiêu công kích chủ yếu của đám nhân loại mới dưới trướng trí tuệ nhân tạo, mỗi lần ra ngoài đều phải đánh một trận ác liệt.
Có lần Trì Tiểu Trì mang theo vài đội viên với thân thể cường tráng, tiến hành một chuyến sưu tầm vật tư gần nửa tháng, tiến về hướng gần nhất với khu căn cứ quân sự.
Cậu ngồi canh giữ bên đường, giả vờ một màn “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng”, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, giúp các binh sĩ đánh lui nhân loại mới đột kích bọn họ, đoạt lấy vũ khí của nhân loại mới, cũng cung cấp miễn phí một chút vật tư cho các binh sĩ.
Trì Tiểu Trì làm như vậy ít nhất ba lần, tất cả đều lấy lý do là “Đi ngang qua”, cũng thu hoạch được khá nhiều từ đám nhân loại mới.
061 từng chế nhạo cậu, bảo là cậu không chỉ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết mà còn mò đi hai cục than từ trong chậu.
Nói là nói như thế, nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết dù sao vẫn khiến người khác khắc sâu ấn tượng hơn dệt hoa trên gấm.
Trì Tiểu Trì dám bảo đảm, trải qua ba lần đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết thế này thì thanh danh của mình cũng đã lan truyền đến tai người chỉ huy căn cứ, ấn tượng tất nhiên là tốt, đáng giá tin tưởng.
Qua lâu như vậy, người canh gác kho vũ khí cũng bị đói bụng, giá rét, tổn thất do chiến đấu và bệnh tật mà chết cũng khá nhiều, vì vậy sẽ muốn mưu cầu con đường hợp tác với người khác.
Mà Trì Tiểu Trì đang chờ chính là cơ hội như vậy.
Việc thành lập và củng cố thị trấn thật sự tiêu hao quá nhiều năng lượng của cậu, cậu cũng không muốn quá sớm làm lộ rõ ý đồ của mình, vì vậy vẫn luôn ẩn giấu, không ngờ Cốc Tâm Chí chó ngáp phải ruồi, cùng chung suy nghĩ với cậu.
Nhưng mà điều này cũng không có gì kỳ lạ.
Lúc trước Đinh Thu Vân thích Cốc Tâm Chí, làm sao không phải là ý hợp tâm đầu, mưu đồ hợp ý.
Chẳng qua lúc đó Đinh Thu Vân quá mức tin tưởng Cốc Tâm Chí, không phát hiện giữa cậu và Cốc Tâm Chí đã xuất hiện kẽ nứt không thể nối liền về quan niệm.