Vậy mà trải qua nhiều đợt kiểm tra, hội đồng lại chính thức đưa ra một lời tuyên bố kỳ lạ, Quý Tác Sơn chuyển hóa Alpha thành công.
Cho dù nhận được sự hâm mộ hay sự sùng bái đến từ khắp nơi thì đây vẫn là lần đầu tiên Quý Tác Sơn biết rõ cảm giác tiến hóa là như thế nào.
Không thể không nói cảm giác thoải mái hơn rất nhiều so với bị thoái hóa, hành động cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Trì Tiểu Trì vốn là chủ hộ đương nhiệm của thân thể Quý Tác Sơn, tất nhiên càng có nhận thức trực quan đối với sự biến hóa này.
Khi đi tắm trong căn biệt thự do quân đội cấp cho, Trì Tiểu Trì cúi đầu kiểm tra một chút: “Ồ, lớn hơn rồi nha.”
Quý Tác Sơn có chút ngượng ngùng: “Anh Trì, đừng nhìn.”
Trì Tiểu Trì: “Là đàn ông hết mà, sợ cái gì. Chưa từng đi nhà tắm công cộng bao giờ à?”
Quý Tác Sơn: “…” Nói nghe cũng đúng.
Trì Tiểu Trì ngồi vào bồn tắm, bị nước nóng kích thích, các tin tức tố trong cơ thể liền nhàn nhạt bay ra.
Trì Tiểu Trì cảm thán: “Oa, tắm rượu vang.”
Trong khi đó Quý Tác Sơn thật tâm thật lòng mà thất vọng: “Tại sao vẫn là cái mùi này.”
Mặc dù nói là giống nhau nhưng rốt cục vẫn không giống nhau.
Trước kia tin tức tố của cậu ấy mang mùi rượu vang và mùi hương quýt thoang thoảng, hiện tại lại hóa thành rượu vang và mùi bạc hà, giống như lá bạc hà ngâm trong rượu vang, vô cùng tinh tế, đầu tiên ngửi thấy là cảm giác mát mẻ, sau đó là say sưa.
Quý Tác Sơn ngập ngừng nói: “Thầy Lục, chẳng phải nói là sẽ có mùi con sò sao?”
061: “…Tôi không có nói vậy nha.”
Trì Tiểu Trì chính nghĩa thay đứa nhỏ nhà mình bảo vệ lẽ phải: “Thầy Lục, thầy xem thầy đi, làm cho con người ta bị ủy khuất kìa.”
Giọng điệu của 061 bỗng nhiên dịu dàng đến lạ: “Xin lỗi.”
Quý Tác Sơn: “…” Đừng có đãi ngộ khác biệt như vậy chứ.
Sau khi tắm rửa xong, Trì Tiểu Trì khoác áo choàng tắm, đi ra khỏi phòng vệ sinh, mấy đứa em đều đang ngoan ngoãn ai làm việc nấy: Em tư đang ở trong phòng đọc sách vẽ cấu tạo cơ giáp, em năm đang kiểm tra bài tập của em sáu, thường xuyên chỉ ra những điểm sai của thằng bé, em sáu vừa nhìn vừa gật đầu, em út đang ôm một trái táo gọt vỏ, cũng cắt ra đặt vào trong mâm, một, hai, ba, bốn, năm, dùng năm cây tăm đâm xuyên vào.
Trì Tiểu Trì dựa vào trên tường, thân thể đắm chìm dưới ánh đèn hành lang ấm áp, nghiêng đầu nhìn mấy đứa em, thần thái rất ôn hòa.
Trong lòng của 061 khẽ nhúc nhích, lại không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ thầm lặp đi lặp lại tên của của cậu ấy nhiều lần, Trì Tiểu Trì, Trì Tiểu Trì.
Đầu lưỡi hơi cuộn lại, cái tên đọc ra có chút đáng yêu, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của cậu ấy.
061 nhịn không được mà hỏi: “Tiểu Trì, tại sao cậu lại gọi là tiểu Trì?”
Trì Tiểu Trì quay người đi về phía nhà bếp, chuẩn bị dọn cơm nước cho các em, nghe vậy liền há mồm đáp: “Há, Romeo, tại sao tên anh là Romeo?”
061 hé miệng cười: “Không diễn kịch với cậu, tôi hỏi thật đấy.”
Trì Tiểu Trì nói: “Ba mẹ tôi đặt á, hỏi bọn họ đi.”
“Người đại diện của cậu không đổi tên cho cậu à?” Dù sao cái tên Trì Tiểu Trì này ở trong cuộc sống hằng ngày thì rất đáng yêu nhưng trong giới giải trí thì nghe có chút như trò đùa.
Trì Tiểu Trì nhanh nhẹn buộc tạp dề, lấy một tép tỏi, ngồi trên ghế lột: “Tôi có nghệ danh, gọi là July. Cái tên Trì Tiểu Trì này quả thật có người từng đề xuất với tôi, bảo là khó nghe, kêu tôi đổi tên đi.”
061 chờ đạp án của cậu ấy.
Trì Tiểu Trì thả miếng tỏi béo mập trắng trẻo vào trong bát sứ, cúi đầu nói: “Nếu tôi đổi tên, lỡ anh ấy đầu thai tái thế thì sẽ không nhận ra tôi.”
061 im lặng.
… Lại là Lâu Ảnh.
Tại sao Lâu Ảnh cứ bám dai như đỉa thế này?
Cuối cùng Quý Tác Sơn lựa chọn gia nhập quân đoàn Tây lộ, nơi có nhiều nhiệm vụ tác chiến nhất, cũng là nơi Triển Nhạn Linh đóng quân.
Chưa có bất kỳ chiến công gì nhưng Quý Tác Sơn đã được phong hàm cấp bậc Thiếu tướng, đảm nhiệm chức Chỉ huy phó của một đội quân, được hưởng quyền hạn điều khiển một cơ giáp vũ trụ.
Mà Triển Nhạn Triều sau một thời gian ngắn sa sút cũng tự mình chuyển hóa thành Alpha.
Cậu ấy nghe theo Quý Tác Sơn.
Bởi vì chỉ có như vậy thì cậu ấy mới có thể tiếp tục danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh Quý Tác Sơn.
Triển Nhạn Linh chịu không nổi thằng em thiểu năng trí tuệ nhà mình cứ lẽo đẽo nhõng nhẽo, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ cha phản đối, kéo em trai vào quân đoàn Tây lộ, an bài cậu ấy làm phó quan của Quý Tác Sơn.
Nghi thức gặp mặt an bài trong một phòng họp nhỏ.
Triển Nhạn Triều mới thay đổi quân trang, không ngừng vuốt ve khuy áo của mình, cảm thấy bộ quân trang này thật sự khá tốt, chỉ có một điều không thỏa mãn chính là mùi sữa thơm ngát trên thân của mình. Cậu ấy hận không thể dùng đủ loại mùi hương để che đậy mùi sữa, kết quả ngược lại là làm cho toàn thân có thêm vị ngọt, giống như cả người được ngâm trong sữa bò.
Không lâu sau đó tại địa điểm gặp mặt, Trì Tiểu Trì đẩy cửa ra, đúng giờ tiến vào.
Nhìn thấy Triển Nhạn Triều, cậu ấy dừng lại bước chân.
Một vị trợ lý nhiệt tình giới thiệu: “Quý tướng quân, ngài xem, đây là phó quan mới của ngài, Triển Nhạn Triều.”
Triển Nhạn Triều đang choáng váng, trừng trừng nhìn Quý Tác Sơn.
So với bản thân mình biến hóa rất nhỏ thì Quý Tác Sơn giống như thoát thai hoán cốt.
Chỉ trong vài tháng nghỉ ngơi ngắn ngủi mà cậu ấy đã cao hơn rất nhiều, chiều cao phải tới một mét chín, quanh thân tỏa ra mùi rượu vang hỗn hợp với bạc hà, eo hẹp, chân dài, vóc dáng có thể nói là hoàn mỹ, thân thể đầy nam tính được bao bọc bởi bộ quân phục màu đen sẫm, khuy cài tay áo lóe sáng, bao tay trắng như tuyết, xuống chút nữa chính là đôi chân thon dài, cuối cùng kết thúc bằng một đôi ủng sơn đen chống phản quang, đứng ở nơi đó hoàn toàn nổi bật, câu lấy hồn phách của người đối diện.
Cậu ta ngưng mi nhìn chăm chú Triển Nhạn Triều trong chốc lát, sau đó bất chợt xoay người rời đi, lúc gần đi còn không quên đóng cửa lại.
Cậu ấy phẩy tay áo bỏ đi quá ôn hòa cho nên khiến tên trợ lý kia ngây người trong chốc lát, còn cười ha hả mà giảng hòa: “Chắc là Tướng quân quá vui mừng, dự định ra ngoài rồi bước vào lại một lần nữa đây mà.”
Nhưng mà vị Tướng quân trong miệng anh ta đã một đi không trở lại.
Anh ta ngỡ ngàng chạy tới cửa, kéo cửa ra rồi nhìn hai bên một chút, mới xác định Quý tướng quân thật sự đã biến mất tăm.
Triển Nhạn Linh đi cùng Triển Nhạn Triều, anh ấy nhìn sắc mặt xám xịt của em trai, bất đắc dĩ lắc đầu: “Người ta không chấp nhận. Em trước tiên cứ làm phó quan của Thiếu tá đi.”
Trì Tiểu Trì vốn cũng không muốn giữ Triển Nhạn Triều ở bên mình cả ngày để tự gây khó chịu cho mình.
Dù cho Triển Nhạn Triều không ở bên cạnh Quý Tác Sơn thì trị giá hối hận vẫn đang vững bước tăng trưởng. Xem ra ngày rời khỏi thế giới này cũng sắp rồi.
Sau khi đổi tham mưu không bao lâu, thượng tầng quân đội liền nhận được tin tức trùng tộc đang rục rịch, dường như đang lập mưu tấn công.
Quân đội tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Rất nhanh, vệ tinh chụp được nhóm trùng tộc đầu tiên đã xuất phát từ tinh cầu trùng tộc.
…Đây cũng là nhiệm vụ của Triển Nhạn Triều khi tòng quân ở kiếp trước, cũng là nhiệm vụ khiến Quý Tác Sơn rơi vào đường cùng.
Bản thân của Quý Tác Sơn khi nghe thấy tin tức thì chỉ sửng sốt vài giây, sau đó liền bắt đầu đi chuẩn bị.
Trì Tiểu Trì đem Blue vào cabin, để nó trở thành chiến giáp dự bị đệ nhất của mình.
Khi nhìn thấy Blue, phó quan mới của Trì Tiểu Trì là Ấn Thiếu Phi thiếu chút nữa đã cười ra tiếng: “Tướng quân, đây là cơ giáp huấn luyện ư?”
Trì Tiểu Trì nhìn Blue rồi nhìn Ấn Thiếu Phi: “Chẳng lẽ nó giống cơ giáp chuyên dụng à?”
Ấn Thiếu Phi kinh ngạc nói: “…Không phải chứ, ngài sẽ sử dụng nó hả?”
Trì Tiểu Trì nói: “Nhìn nhiều một chút đi, nhìn quen là được rồi.”
Ấn Thiếu Phi: “…” Được thôi.
Đây là lần đầu tiên Quý Tác Sơn mang binh, đương nhiên sẽ không do cậu ấy phụ trách chỉ huy, quân đội coi trọng chính là sức chiến đấu đơn độc của cậu ấy, bởi vậy nhiệm vụ của cậu ấy là mang theo ba chiếc phi thuyền, làm hoa tiêu bảo vệ đội quân cánh phải.
Trước khi leo lên cơ giáp, Trì Tiểu Trì đi xem diễn binh, đồng thời kiểm kê binh sĩ của mình, lần lượt điểm danh từng người như đếm củ khoai tây: “Số 1, số 2,…số 7,…số 284,…”
Đến tới cái tên thứ 301, một binh sĩ so với cậu ấy trông có vẻ lớn hơn một hai tuổi, kháng nghị nói: “Trưởng quan, chúng tôi đều là người có tên tuổi. Không nên dùng số để gọi chúng tôi như vậy, chúng tôi là binh sĩ.”
Anh ta kéo bảng hiệu trước ngực mình, đưa cái tên sáng lấp lánh cho Trì Tiểu Trì xem.
Anh ta có chút tự hào mà nói: “Trên cơ giáp cũng khắc tên của chúng tôi. Tôi không hy vọng Tướng quân dùng số để xưng hô chúng tôi.”
Trì Tiểu Trì đi đến trước mặt 302, nghe vậy thì nói: “Anh có biết bảng tên dùng trong chiến tranh để làm gì không?”
301 sững sờ.
Trì Tiểu Trì nói: “Để nhận xác.”
301: “…”
Trì Tiểu Trì: “Đặc biệt là lúc anh bị thiêu rụi, tay chân lẫn lộn thành một đống, không biết là ai với ai.”
301 kiên trì nói: “Đây cũng là vinh quang của chúng tôi.”
“Vinh quang?” Trì Tiểu Trì mở mắt ra, hỏi ngược lại, “Anh nói vinh quang của ai? Người chết không xứng bàn tới vinh quang, chết rồi cũng có nghĩa các anh không có bản lĩnh, vận may kém. Người sống mới bàn tới vinh quang. Với lại, các anh đều sẽ được tôi mang về một cách an toàn, vì sao tôi phải tốn sức nhớ tên của các anh?”
Dứt lời, Trì Tiểu Trì không để ý đến 301 vẫn đang ngẩn người, vỗ vỗ lồng ngực 302.
Dăm ba câu của cậu ấy liền khiến người ở lễ diễn binh được cổ vũ đến nhiệt huyết sôi trào.
302 đứng nghiêm lại: “Tướng quân, tôi là 302!”
Tiếp đó, không cần Trì Tiểu Trì hạ lệnh, 303, 304, cứ như vậy một đường điểm danh, giọng nói như chuông đồng, trầm bổng du dương.
Tổng cộng năm trăm binh sĩ sẵn sàng đón quân địch.