Mục lục
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi hộ lý quay trở lại phòng bệnh, bác sĩ và y tá đã tập hợp trong phòng Chu Khai, khá là đau đầu.

Mà Chu Khai trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu như máu, không ngừng gầm rú.

“Tất cả tụi bây cút đi! Đừng đụng vào tao!”

“Đây là bệnh viện quỷ gì?! Tụi bây đã làm gì tao? Trị tao thành như vậy, là chủ ý của Thẩm Trường Thanh sao?”

“Thẩm Trường Thanh! Họ Thẩm đâu?! Nó ở đâu? Gọi Thẩm Trường Thanh tới gặp tao!”

Bác sĩ điều trị chính là một người phụ nữ da đen.

Đối mặt với Chu Khai bị điên loạn, thái độ của bà ta tương đối yên tĩnh: “Mr. Chu, đây là một trong những bệnh viện tốt nhất Toronto. Nếu như ngài muốn tiếp thu trị liệu tốt hơn thì chúng tôi có thể chuyển viện cho ngài sau khi tình trạng của ngài ổn định trở lại.”

Chu Khai vẫn không chịu tin.

Ông ta chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn khó nhịn, dưới chân vô lực, dĩ nhiên là nghĩ rằng Thẩm Trường Thanh tùy tiện ném ông ta vào một bệnh viện nào đó, trị liệu sơ sài, để mặc ông ta tự sinh tự diệt.

Khi Trì Tiểu Trì đang ở nhà kiểm kê tài sản của Chu Khai thì nhận được điện thoại của bệnh viện.

Bệnh viện uyển chuyển mời cậu đến một chuyến.

Cha mẹ của Chu Khai qua đời đã lâu, họ hàng cũng rất ít, càng không có con cái. Ngoại trừ Thẩm Trường Thanh thì trên đời này Chu Khai thật sự không tìm được người nào có quan hệ thân thuộc hơn nữa.

Nhưng mà vị họ Chu này hiện tại vẫn không chịu nhận rõ thế cuộc.

Vừa nãy ông ta còn thóa mạ Thẩm Trường Thanh, bảo rằng anh ta mưu sát và ngược đãi.

Bệnh viện cũng coi như hiếm khi tiếp thu bệnh tâm thần kiểu mới như vậy, nhưng chuyển đến khoa tâm thần cũng rất phiền phức, vết thương trên người ông ta quá nặng, thiết bị điều trị tại khoa tâm thần e là không đầy đủ.

Vì vậy bọn họ hỏi ý Trì Tiểu Trì định xử lý như thế nào.

Trì Tiểu Trì rất khách khí đáp lại, làm phiền các anh chị thêm thuốc an thần, tôi sẽ đến ngay.

Sau khi cúp máy, Trì Tiểu Trì bày tỏ: “Chu Khai thật sự quá cả nghĩ rồi. Tôi cần gì phải làm chuyện như vậy.”

061 bày tỏ tán thành đối với điều này.

Hiện tại không ai so với Thẩm Trường Thanh càng hy vọng Chu Khai sống lâu trăm tuổi.

Trì Tiểu Trì lấy điếu thuốc ngậm trên môi nhưng không tính châm lửa.

Ở thế giới trước, cổ họng của Trình Nguyên quý giá, không thể hút thuốc. Trong thế giới này, trên người của Thẩm Trường Thanh lại có thương tích, Trì Tiểu Trì từng một lần hoài nghi đây là phong trào khởi xướng cấm hút thuốc của Chủ thần.

Nhưng mà như vậy cũng có lợi. Đã lâu như vậy, nhu cầu hút thuốc đối với cậu đã phai nhạt rất nhiều.

Cậu hỏi: “Tài sản của Chu Khai thế nào rồi?”

061 nói: “Tôi kiểm tra trong các điều luật, với tình huống của Chu Khai, sau khi ly hôn phải chia một phần hai tài sản cho Thẩm Trường Thanh, mỗi tháng còn phải chi một phần phí cấp dưỡng kếch xù, thêm vào 5% cổ phần công ty mà Sam đã đồng ý với Thẩm Trường Thanh, nửa đời sau không lo cơm áo gạo tiền.”

…Mấy chục năm không lo cơm áo gạo tiền dùng ba năm địa ngục và hai cái mạng để đánh đổi.

Trì Tiểu Trì ngậm thuốc lá, ngửa mặt nhìn về phía trần nhà, lầm bầm lầu bầu: “Rốt cục có đáng giá hay không đây.”

061 nói: “Ít nhất thì hiện tại xem như là đáng giá.”

Trì Tiểu Trì: “…Cậu biết tôi đang nói cái gì à?”

061: “Đoán.”

Trì Tiểu Trì nói: “Thầy Lục, nói thật đi, có phải thầy thả virus lấy trộm tin tức trong đầu của tôi đúng không?”

061 cười: “Nói như vậy là tôi đã đoán đúng.”

“Cũng không có thưởng, đoán làm gì.”

061 nhất thời nghẹn họng, không biết trả lời như thế nào.

…Không vì sao cả, chỉ là muốn đoán thử mà thôi.

Mặc dù nghe có vẻ rất tẻ nhạt nhưng ở cùng Trì Tiểu Trì, 061 có thể trải nghiệm cảm giác từ từ đánh thức tình cảm của nhân loại.

Nhưng mà anh không rõ chính mình là yêu thích cái cảm giác này hay là yêu thích được ở bên cạnh Trì Tiểu Trì.

Đương nhiên phải đi bệnh viện, dù thế nào thì Chu Khai vẫn là người chồng trên danh nghĩa của Thẩm Trường Thanh, ông ta làm ầm ĩ thì Thẩm Trường Thanh cũng không tiện rụt đầu không ra.

Trì Tiểu Trì đem điếu thuốc lá chưa châm lửa đặt vào gạt tàn thuốc, ung dung thong thả rửa mặt thay đồ, cũng không chưng diện, chỉ cần ăn mặc nghiêm chỉnh là được.

Đi đến bệnh viện, Trì Tiểu Trì trước tiên liếc mắt nhìn Chu Khai.

Dược hiệu thuốc an thần vẫn còn tác dụng, ông ta ngủ mê man trên giường, hai má sưng phù bóng loáng, tóc tai rối tung, không thể che được tóc bạc, nhìn qua vô cùng suy sụp tinh thần.

Trì Tiểu Trì đến phòng bác sĩ để thăm hỏi thương tích của Chu Khai.

Nữ bác sĩ thật lòng đáp lời, cũng rất đồng tình với Thẩm Trường Thanh.

Trì Tiểu Trì cúi đầu, ôn hòa nở nụ cười: “Không có gì, chuyện đã qua rồi.”

Người thanh niên hiền hậu tốt tính như vậy, dù là ai nhìn cũng đều yêu thích, nữ bác sĩ càng có thiên hướng mẫu tính, nói: “Sau này nên thường đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe. Thương tổn khi còn trẻ có thể không quan trọng nhưng nếu không dưỡng kỹ đến khi về già sẽ có di chứng. Viện trưởng của chúng tôi cũng rất quan tâm đến chuyện của anh, nếu như anh đã đến thì bệnh viện của chúng tôi có thể cung cấp kiểm tra sức khỏe miễn phí vô thời hạn cho anh.”

Trì Tiểu Trì ngượng ngùng cúi đầu: “Cảm ơn. Nhưng mà có lẽ tôi rất nhanh sẽ rời khỏi thành phố này.”

Nữ bác sĩ cũng rất thông cảm với cậu, hỏi: “Rời khỏi nơi này cũng tốt. Sau này định đi đâu?”

Trì Tiểu Trì nói: “Vẫn chưa nghĩ kỹ.”

061 nhìn Trì Tiểu Trì mỉm cười, nhất thời thất thần.

…Kỳ thực đã sớm quyết định.

Khi Thẩm Trường Thanh còn sống, thích nhất lật xem các tạp chí địa lý, mỗi lần lật tới những bài có nội dung liên quan đến Melbourne thì anh ấy đều sẽ dừng lại một hồi lâu.

Đó là thành phố đáng sống được thế giới công nhận, thiên về văn hóa, mang theo nét đẹp hiền hòa, lại có chút cổ kính, cuộc sống nhàn nhã lại chậm rãi, rất thích hợp cho một người tịnh dưỡng chữa thương.

Hai ngày nay, 061 phụ trách xem sổ sách, Trì Tiểu Trì thì lật xem các loại tạp chí nội thất thế giới, cắt lại tất cả những nội dung có liên quan đến Melbourne, cũng bắt đầu sưu tầm thông tin liên quan đến nhà cửa ở Melbourne.

Chẳng biết vì sao, nhìn Trì Tiểu Trì nghiêm túc cắt nội dung tạp chí, trong lòng của 061 như mật ngâm trong nước ấm, mềm đến không chịu được.

Anh không biết đây là tâm tình gì, có chút xa lạ, thậm chí anh cảm thấy rất khó tìm một từ ngữ thích hợp để giải thích cảm giác này.

Ngay lúc đó một nam y tá gõ cửa tiến vào phòng bác sĩ: “Bệnh nhân phòng số 26 đã tỉnh, nói muốn gặp Mr. Thẩm, vô cùng ồn ào hung hăng.”

Mới vừa rồi trong mắt Trì Tiểu Trì còn dịu dàng thì ngay lập tức trở nên lấp lánh như con cáo nhỏ.

Cậu nói với 061: “Còn sống à?”

061: “…” Đột nhiên cảm thấy Chu Khai cứ tiếp tục hôn mê vẫn tốt hơn.

Con cáo nhỏ ngẩng đầu lắc đuôi tiến vào phòng bệnh.

Trước khi tiến vào, cậu bảo bác sĩ hãy ở lại bên ngoài.

Nữ bác sĩ có chút không an tâm: “Anh nhất định phải vào một mình sao?”

“…Không phải một mình.”

Khi lời này của Trì Tiểu Trì được cất lên, một người đàn ông cao gầy khí chất nhã nhặn từ nãy đến giờ vẫn ngồi ở hành lang đang đứng dậy, hơi nghiêng mình với Trì Tiểu Trì, nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn: “Cậu Thẩm.”

Anh ta là người Hoa, họ Triệu, Triệu Quan Lan, là luật sư nổi tiếng do Trì Tiểu Trì đặc biệt mời đến.

Sau này Thẩm Trường Thanh sẽ không tiếp tục cô đơn một mình.

Vừa mới đẩy ra cửa phòng bệnh, ánh mắt như dao của Chu Khai liền quét đến, hận không thể dùng ánh mắt để lăng trì xử tử Thẩm Trường Thanh.

Nhưng Trì Tiểu Trì căn bản không thèm để ý thái độ của ông ta, kéo lấy một cái ghế cách giường khoảng một mét rồi ngồi xuống.

Cậu ân cần cúi người xuống: “Hiện tại cảm giác của ông thế nào?”

Địa vị và trạng thái của hai người hiện tại triệt để mà thay đổi.

Trước kia đều là Chu Khai ở bên giường nhìn Thẩm Trường Thanh, thưởng thức vết thương do ông ấy lưu lại trên người anh ta, cũng bày đặt ra vẻ đồng tình, dùng sự sợ hãi, kinh hoàng và thù hận của Thẩm Trường Thanh làm niềm vui.

Hiện tại Trì Tiểu Trì hoàn toàn phục chế lại ánh mắt của Chu Khai, giống như đang nhìn súc sinh mà hướng ánh mắt về phía Chu Khai.

Chu Khai bị chiêu thức quen thuộc của mình cắn lại, vô cùng buồn nôn.

Ông ta cố gắng giãy dụa chồm dậy, muốn để cho mình ngồi thẳng.

Ông ta không thể cho phép Thẩm Trường Thanh nhìn xuống ông ta với góc độ như vậy!

“Đừng động đậy.” Trì Tiểu Trì nói, “Muốn khôi phục cũng phải mất ít nhất hai tháng. Bác sĩ nói tình hình của ông như vậy, nếu như khôi phục tốt cộng thêm thuốc giảm đau thì có thể thỉnh thoảng chống gậy đi vài bước.”

Chu Khai trợn tròn mắt: “…Mày nói gì?”

Ông ta hốt hoảng dùng bàn tay vẫn còn lành lặn của mình đi bấm vào bên hông, lại phát hiện một chút cảm giác cũng không có.

…Không phải phản ứng của thuốc? Không phải di chứng ngắn ngủi?

Ông ta bị tê liệt?

Từ trước đến nay trong đôi mắt của Chu Khai chỉ có hờ hững và trào phúng, luôn quen nhìn đời bằng một nửa con mắt, nay đã nhuốm phải một tầng tuyệt vọng.

Ông ta chỉ bị tai nạn xe, chỉ là muốn dạy dỗ Thẩm Trường Thanh một chút…

…Đúng rồi, Thẩm Trường Thanh!

Xương sườn của ông ta bị gãy, đã sâu sắc lĩnh hội cơn đau mà trước đó Thẩm Trường Thanh phải chịu đựng, nói nhiều một câu, thở thêm một cái đều đau đến tái cả mặt.

Ông ta nghiến răng nói: “Là mày, mày cố ý…Là mày tính kế tao, video, tiệc giữa năm, còn có tai nạn xe—-

Không thể không nói, ở một khía cạnh nào đó thì Chu Khai đã biết rõ chân tướng.

Mà Trì Tiểu Trì không tính toán giải thích hoặc thuyết phục Chu Khai, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta nổi điên.

Cũng như chính cậu đã nói, “Miệng của tôi không phải sử dụng để tranh luận với người như thế.”

Đối với Dương Bạch Hoa hay Chu Khai mà nói, những người này tự có giá trị quan sâu sắc của riêng mình, nếu muốn thay đổi bọn họ thì không bằng bảo bọn họ đầu thai lại một lần nữa còn đơn giản hơn.

Điều mà Trì Tiểu Trì muốn làm chính là cho bọn họ có thời gian dài đằng đẵng nhai đi nhai lại tư vị quả đắng do mình trồng ra.

Cậu liếc nhìn Triệu Quan Lan.

Triệu Quan Lan từ khi bước vào liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thật là nho nhã, mở miệng cũng nói lời nhàn nhạt: “Mr. Chu, xin ngài tỉnh táo một chút.”

Chu Khai nói một cách thô bạo: “Mày là cái thá gì? Cút!”

Triệu Quan Lan không tỏ ra phẫn nộ, chỉ mở cặp công văn, đem từng xấp văn kiện ra: “Thứ cho tôi nói thẳng, ngài cứ gào rít như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục vết thương của mình. Tôi đề nghị ngài không cần nói chuyện, nghe là được rồi.”

Chu Khai đỏ mặt, đang muốn mắng to thì Triệu Quan Lan đã bình tĩnh lật ra văn kiện, đẩy nhẹ cặp kính gọng vàng trên sóng mũi: “Tôi là đại diện cho thân chủ của mình – Cậu Thẩm Trường Thanh, đệ đơn ly hôn ngài, cũng như xử lý việc phân chia tài sản, bồi thường tổn hại thân thể và tinh thần. Sắp tới ngài sẽ thường xuyên phải gặp tôi, vì vậy ngài nên nhanh chóng tập làm quen sẽ tốt hơn.”

061: “…” À, đã hiểu.

Trì Tiểu Trì: “Nhìn không ra chứ gì. Tôi xin ý kiến của rất nhiều văn phòng luật sư, so sánh từng nhà, cảm thấy người này khá hợp khẩu vị của tôi.”

061 kinh ngạc: “Cậu thích loại người như vậy?”

Trì Tiểu Trì nói: “Anh ta khiến tôi nhớ tới một người.”

Trong lòng của 061 nhịn không được có chút không thoải mái: “…Là bạn bè?”

Trì Tiểu Trì lại đáp: “Không có, chỉ là một người tôi từng gặp trong một ít hoạt động kinh doanh mà thôi, nhưng mà anh ta khá tốt, trong đám phú nhị đại mà tôi từng gặp thì xem như khá thú vị.”

Nghe Triệu Quan Lan nói, Chu Khai không những không giận mà còn cười, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú Trì Tiểu Trì: “Ly hôn? Mày muốn ly hôn với ai?”

Trì Tiểu Trì nâng mắt lên: “Ông.”

“Mày nằm mơ đi!” Chu Khai liên tục cười lạnh, “Tao muốn quấn lấy mày cả đời! Mày muốn hất tao ra sao? Muốn song túc song phi với Sam? Họ Thẩm kia, mày đừng mơ.”

Nghe thấy những lời này, Triệu Quan Lan khẽ cau mày: “Mr. Chu, xin ngài chín chắn một chút.”

Trì Tiểu Trì nhìn Chu Khai, Chu Khai thở phì phò như đang chọi gà.

Trong giây lát, cậu ung dung mở miệng: “Chu Khai, ông xác định là muốn quấn lấy tôi cả đời sao?”

Chu Khai trước giờ chưa từng nhìn thấy giọng điệu và vẻ mặt như vậy của Thẩm Trường Thanh.

Lạnh nhạt, xem thường, còn mang theo vẻ trào phúng của một kẻ từ trên cao nhìn xuống.

Trì Tiểu Trì cúi xuống nhìn Chu Khai, khóe môi khẽ nhếch: “Được a, nếu Mr. Chu không nỡ rời xa tôi, như vậy tôi cũng có thể níu kéo cuộc hôn nhân này.”

Cậu nghiêng người về phía trước, cách Chu Khai gần một chút: “Lúc kết hôn, chúng ta đã từng nói, cho dù là tốt hay là xấu, là giàu có hay nghèo khổ, là bệnh tật hay khỏe mạnh, chúng ta đều sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

“Nếu như ông muốn, cả đời này tôi sẽ ở lại bên cạnh ông, chăm sóc ông thật tốt.”

Dứt lời, Trì Tiểu Trì đứng dậy: “Luật sư Triệu, chúng ta đi thôi.”

Triệu Quan Lan phản ứng rất nhanh, anh ta chỉ ngạc nhiên trong giây lát liền khép lại hồ sơ vừa mới mở ra, khách khí nói: “Mr. Chu, hẹn gặp lại.”

Chu Khai lại có chút sợ hãi: “Thẩm Trường Thanh, mày muốn đi đâu? Mày sẽ làm gì tao?”

Trì Tiểu Trì cũng không quay đầu lại, cũng không tính cho ông ta bất kỳ câu trả lời nào.

Chu Khai giãy dụa trên giường, nhưng đã là ngoài mạnh trong yếu: “Họ Thẩm kia, mày khoan đắc ý! Hiện tại mày dám uy hiếp tao sao? Tương lai tao có thể đông sơn tái khởi, nhất định tao sẽ giết mày!”

Sở dĩ nói là ngoài mạnh trong yếu là vì Trì Tiểu Trì có thể thức thời giám sát trị giá hối hận của ông ta đang nhanh chóng tăng lên, từ 50 tăng vọt lên 80.

Trì Tiểu Trì hé miệng cười một chút, như là đang nghe chuyện cười thú vị.

Cậu nói: “Yên tâm đi, ông không dậy nổi đâu.”

……….

P/S: ý, Lâu ca hơi ghen kìa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK