Cũng may có áo khoác của Lâu Ảnh và khăn quàng cổ giữ ấm.
Trì Tiểu Trì kết nối mạng ở thế giới này, mở ra hướng dẫn, sau đó bắt một chiếc taxi rồi đưa địa chỉ.
Ngày hôm qua cậu và Lâu Ảnh quay trở lại không gian của bọn họ, trong lúc rãnh rỗi Trì Tiểu Trì kiểm tra quyển sách Giao Nhân Tiên Quân.
Cũng giống như dữ liệu hệ thống cung cấp, chương mới nhất của Giao Nhân Tiên Quân dừng lại ở chương 87, không có cập nhật thêm.
Bút danh của tác giả là Thanh Sơn Hồng Trần, sau này cũng không có tác phẩm mới, có lẽ đã từ bỏ việc viết văn.
Trì Tiểu Trì đi xem lại khu bình luận, có chút phát hiện mới.
Dưới khu bình luận của quyển truyện đã bị bỏ hoang từ rất lâu vẫn có người hối thúc cập nhật, số lượng cũng không ít, hầu hết là từ tài khoản “Đoàn Tham Quan Yên Đài”, gào khóc xin Đạm Yên đại đại cập nhật chương mới, muốn xem tiếp câu chuyện tiếp theo của Giao Nhân và Xà Quân.
…À, đã hiểu.
Trì Tiểu Trì lần theo tìm kiếm, rất nhanh tìm được đầu mối.
“Thanh Sơn Hồng Trần” thay ngựa mới, tên là “Nhất Chi Đạm Yên”, đi đến một trang web khác, viết một bộ tu chân không couple, vận may khá tốt được một công ty điện ảnh và truyền hình chọn trúng, mua bản quyền, chẳng bao lâu đã quay xong và phát sóng, tỷ lệ người xem đài không tệ, một lần là nổi tiếng.
“Nhất Chi Đạm Yên” từ nhỏ đã có thói quen viết nhật ký.
Sau khi internet trở nên phổ biến, cậu ấy đã quen ghi chép tâm tình của mình trên trang cá nhân.
Khi Giao Nhân Tiên Quân còn ra chương mới, trong nhật ký đứt quãng của cậu có ghi lại không ít chuyện, có vài suy nghĩ động não của mình, cũng có vài buồn phiền khi ra chương mới.
Khi bị độc giả chửi bới, lúc đó tác giả Thanh Sơn Hồng Trần còn là con tôm nhỏ xoắn xuýt vài ngày, chạy đi gọi biên tập của mình, xin tư vấn xem nên làm gì.
Ảnh chân dung của biên tập thoạt nhìn là một thẳng nam, là một người đàn ông to lớn thô kệch đang ngậm thuốc lá.
Biên tập đang bận sắp xếp bảng thông báo, liền đưa ra câu trả lời như thường lệ: “Quan sát yêu thích của độc giả nhiều một chút.”
Tiểu tác giả nói: “Yêu cầu của bọn họ…có chút khó xử.”
Biên tập nói trắng ra: “Không nghe độc giả, không có thịt ăn.”
Tiểu tác giả vẫn rất nghèo, vì vậy liền nghe theo, kiên trì đi quan sát lời bình luận của độc giả.
Cậu nghiêm túc viết trong nhật ký, nghe lời biên tập nói thì sẽ có thịt ăn.
Sau đó cậu viết không ra ngô ra khoai, bị chửi càng ác liệt hơn.
Tiểu tác giả có chút ủ rũ, ba giờ sáng, đăng trên trang cá nhân bữa ăn khuya do mình tự nấu, kèm theo trạng thái, không có thịt ăn, tự luộc mì cải bó xôi ăn tạm.
Qua một lúc, cậu phát hiện có người nhấn thích bài của mình, là biên tập của cậu.
Cậu thật tò mò, đã muộn như vậy mà biên tập còn chưa ngủ sao.
Rất nhanh, biên tập liền để lại bình luận bên dưới: “Trông thật ngon.”
Tiểu tác giả có chút tự hào: “Tôi làm đó.”
Biên tập nói: “Thêm cái trứng sẽ ăn ngon hơn.”
Tiểu tác giả ngẫm lại cũng có chút thèm, rán một cái trứng, lòng đỏ óng ánh, lòng trắng được chiên vàng rụm, hơi cháy ở rìa ngoài, nhìn vào khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cậu liền chụp một tấm ảnh.
Lần này biên tập cũng không trả lời.
Tiểu tác giả không nghĩ nhiều, ngồi trước bàn ăn như gió cuốn trong chốc lát, tiện tay mở ra giao diện truyện, muốn nhìn xem có thể nhìn thấy bình luận có tính xây dựng trong một đống đánh giá mắng chửi hay không.
Cậu lướt một lượt, phát hiện có thêm hai bình luận mới.
Là chương 1 và chương 2.
Một là: “Không tệ, lời văn mở đầu súc tích ngắn gọn, không dư thừa, bản lĩnh hành văn rất khá.”, bình luận còn lại là “Đầu mối câu chuyện có chút dài dòng, tính cách vai chính không rõ ràng.”
Tiểu tác giả hút trượt mấy sợi mì, quay lại xem cập nhật mới của mình, cảm thấy bình luận này thật không tệ.
Không phải chỉ đơn thuần nói ra những khái niệm trừu tượng như “Sảng khoái” hoặc là “khó chịu”, mà là chân thực chỉ ra những vấn đề khi sáng tác của cậu.
Cậu rất thành khẩn viết ba hàng đáp lại, cảm ơn người nọ đã chỉ bảo.
Độc giả đưa ra bình luận bên kia dường như cũng đang ở trên mạng, trả lời: “Đi ngủ đi. Tôi xem thêm một lúc nữa.”
Tiểu tác giả mang theo tâm tình cảm ơn mà đi ngủ.
Kết quả sau một giấc tỉnh dậy, khu bình luận nổ tung.
Có mấy kẻ nhàn rỗi tẻ nhạt hay lượn lờ trên diễn đàn truyện, có lẽ là thấy tính cách của tác giả dễ bắt nạt, cứ luôn dịu dàng không biết tức giận, cũng y chang như vai chính bột mềm trong truyện, nên bọn họ rất thích lấy tài khoản ảo đến đây đâm chọt cậu vài câu.
Ngày hôm nay một trong những kẻ đó vừa thức dậy, theo thường lệ đến khu bình luận hoàn thành nhiệm vụ, nhìn thấy một tài khoản nghiêm túc đọc truyện, còn đưa ra không ít lời khen ngợi, lập tức bu lại: “Á, đây là bạn thân à? Hay là mua bình luận vậy?”
Độc giả trả lời: “Ngủ không được, tới đọc truyện một chút.”
Kẻ nhàn rỗi kia trả lời: “Người anh em, không có gì hay để xem hết, đi đi. Chú đây nói nhiều như vậy rồi mà tác giả này cũng không chịu thay đổi. Có thay đổi cũng là thay đổi mù quáng.”
Độc giả nói: “Tôi thích câu chuyện này, tác giả viết không tệ.”
Kẻ nhãn rỗi chua xót: “Hò dô ta, quả nhiên là bạn thân tác giả.”
Độc giả nói: “Khách quan mà nói thì viết tốt hơn cậu đấy.”
Tên kia giật cả mình, tức giận xù lông: “Anh mở mắt nói dối hả? Con mắt nào của anh thấy tôi viết truyện?!”
Độc giả nói một cách trật tự: “Tài khoản ảo của cậu chỉ tặng quà cho một bộ truyện. IP của tài khoản ảo cùng với IP của tác giả bộ truyện kia. Bộ truyện kia và bộ truyện này cùng thời gian sáng tác. Khuyên cậu nên nghiêm túc sáng tác, nếu không thì không lên bảng được đâu.”
Kẻ kia dửng dưng như không: “CMN anh nghĩ anh là biên tập à, há mồm liền biết. Thế tôi nói anh là tài khoản ảo của tác giả đấy thì sao?”
Bên dưới không có trả lời.
Tiểu tác giả nhìn thấy có chút tức giận, vừa định đi lên nói thay cho độc giả nhiệt tình kia hai câu thì ảnh chân dung của vị biên tập thô kệch ngậm thuốc lá lóe lên trong trang bạn bè của cậu.
Biên tập nói: “Mặc kệ bọn họ.”
Biên tập nói: “Là lỗi của tôi, không nên đưa kiến nghị lúc trước cho cậu. Dựa theo ý nghĩ của cậu, đổi một trang diễn đàn có bầu không khí tốt hơn, cải tiến chi tiết, thành tích của cậu sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Tiểu tác giả sững sờ trước máy vi tính.
Sau đó, cậu trải qua đắn đo suy nghĩ, từ bỏ bộ truyện đã đi chệch nghiêm trọng với cốt truyện ban đầu, chuyển sang trang diễn đàn khác.
Khi đặt bút danh, cậu nghĩ đến người đàn ông thô kệch ngậm điếu thuốc lá kia, vì vậy bèn gõ “Nhất Chi Đạm Yên”.
Sau đó một bộ truyện của cậu được lên bảng phong thần, hai bộ tiếp theo cũng có thành tích không tệ.
Trong tay có tiền, cậu liền đi gọi biên tập.
Từ khi bị gán cho cái danh bạn thân thì bọn họ thường cùng nhau tán gẫu, biết được rất nhiều chuyện của nhau, sau này thật sự trở thành nửa người bạn thân.
Chẳng hạn như hai người ở cùng thành phố, đều thích ăn khuya, đều là cú đêm.
Tiểu tác giả nhắn tin cho biên tập thì biên tập sẽ ngay lập tức hồi âm: “Sao vậy?”
Tiểu tác giả nói: “Có rãnh không? Mời anh đi ăn.”
Liên quan đến chuyện gặp mặt này, trong nhật ký của tiểu tác giả được ghi chép rất tỉ mỉ.
Người kia hoàn toàn không thô kệch, chỉ lớn hơn tiểu tác giả vài tháng tuổi, bề ngoài nhã nhặn điển trai, đeo một cặp mắt kính gọng đen, thường ở trên tạp chí viết những tản văn ngắn, trong nhà có tiền, cho nên có thể thỏa thích làm chuyện mình muốn làm.
Một năm trước khi gặp tiểu tác giả, anh ấy đang đi bán bảo hiểm.
Hiện tại biên tập vừa lấy được bằng giáo viên nhà trẻ, đang chuẩn bị chuyển từ công việc biên tập sang làm giáo viên nhà trẻ.
Tiểu tác giả rất hâm mộ, bảo rằng “Thật là tốt”.
Cậu bị liệt bẩm sinh, từ sau khi sinh không lâu thì phải ngồi trên xe lăn đến nay, những năm qua có thể độc lập đi lại cũng chỉ có nhà bếp, phòng ngủ và máy tính của mình.
Cậu rất ngóng trông có thể nhìn thấy đất trời rộng lớn như biên tập.
Biên tập quan sát xe lăn của cậu, nói: “Hiện tại cậu sống một mình?”
Tiểu tác giả: “Ừm.”
Cha cậu qua đời từ rất sớm, mẹ tái giá, đã định cư ở nước ngoài.
Biên tập nói: “Trùng hợp. Nhà của tôi ở tiểu khu Tân An có con đường dành cho người khuyết tật, mỗi tầng lầu đều có.”
Đôi mắt của tiểu tác giả sáng long lanh: “Ừm, thật tốt.”
Biên tập nhìn mắt của cậu: “Chuyển tới ở đi.”
Tiểu tác giả: “… Hả?”
Biên tập nói: “Gần nhà của tôi có một cửa tiệm nhỏ có bán mai hoa cao rất ngon.”
Tiểu tác giả ngơ ngác nhìn anh, tim đập nhanh hơn, không quá hiểu ý tứ trong lời nói của biên tập.
Biên tập nói: “Cậu chuyển đến thì tôi có thể mua bánh cho cậu ăn mỗi ngày.”
Trong nhật ký của tiểu tác giả có một bài nhật ký về món ngon, chuyên kể về mai hoa cao, khiến Trì Tiểu Trì muốn ăn khuya một bữa.
Cho nên ngày hôm sau cậu liền đến mua.
Cậu tới cửa hàng mà tiểu tác giả có nhắc đến trong bài nhật ký về món ngon.
Ông chủ thuần thục đổ phần bột gạo vào trong khay đặc chế, sau đó rót vào lớp bột đậu đã được nấu đông và rải vào hạt vừng cùng khoai lang tím.
Trì Tiểu Trì xoa tay, khổ sở chờ đợi trong gió rét.
Qua một lúc, một người trẻ tuổi đeo kính gọng đen lái xe dừng lại trước cửa tiệm nhỏ này: “Bà chủ, cho hai cái, vẫn như cũ.”
Hiển nhiên là khách quen, bà chủ đáp lại một tiếng, nhanh nhẹn đem hai cái bánh bột đậu từ trong lò lấy ra, bỏ vào túi giấy rồi đưa cho người nọ.
Người trẻ tuổi nhanh chóng quay lại trong xe, bên cạnh ghế phụ còn có một người, nhoài thân qua để nhận túi giấy.
Trì Tiểu Trì nghe người trẻ tuổi nói: “Bánh còn nóng, cầm sưởi ấm trước, về nhà là có thể ăn được rồi.”
Trì Tiểu Trì quay đầu lại, nhìn thấy chiếc ô tô kia lướt đi, suy nghĩ, trùng hợp vậy, là bọn họ à.
Có lẽ đúng, cũng có thể không phải.
Cậu nhớ tới ngày hôm qua ở trên mạng xem tiểu tác giả phỏng vấn, trong phân đoạn phỏng vấn tự do có độc giả nhắc đến Giao Nhân Tiên Quân.
Độc giả hỏi: “Đạm Yên đại đại, anh thật sự không dự định viết tiếp Tiên Quân sao?”
Giọng nói của tiểu tác giả rất dịu dàng: “Ừm, không viết cho người khác đọc tiếp. Tôi sẽ lưu nó vào ổ cứng rồi viết lại một lần nữa…Viết cho anh ấy đọc.”
Độc giả có chút tiếc nuối: “Vậy Giao Nhân và Xà Quân sẽ có cái kết đẹp chứ?”
“Sẽ có.” Tiểu tác giả nói, “Bọn họ là linh hồn độc lập. Cho dù không có tôi thì bọn họ cũng sẽ nắm giữ một cái kết rất đẹp.”
Trì Tiểu Trì đang suy nghĩ, đột nhiên bên trong túi áo của cậu truyền đến tiếng chấn động nho nhỏ.
Trì Tiểu Trì cầm điện thoại di động lên, nhìn dãy số phía trên một chút rồi để lên tai.
Đầu dây bên kia là giọng của Lâu Ảnh: “Alô?”
Trì Tiểu Trì vui vẻ.
Cậu nhớ khi anh còn là 061 từng nói với cậu, trong hoàn cảnh không làm nhiệm vụ, anh đến bất kỳ thế giới nào cũng sẽ bị hạn chế chức năng, chỉ bảo lưu năng lực cảm quan cơ bản, ngay cả nói liên tục cũng không làm được.
Cho nên Lâu Ảnh bị giữ lại trong nhà, muốn tìm cậu thì chỉ có thể gọi điện thoại.
Lâu Ảnh hỏi cậu: “Lạnh không?”
Lâu Ảnh không ở trước mặt nên Trì Tiểu Trì không căng thẳng như trước: “Không có anh ở bên, quần bông nhỏ tri kỷ của em cũng không có.”
Lâu Ảnh cười.
Anh hỏi: “Khi nào thì em quay về? Tôi thấy sủi cảo có thể bỏ vào nồi rồi.”
Trì Tiểu Trì che điện thoại lại, hỏi ông chủ: “Còn bao lâu nữa ạ?”
Ông chủ cười nói: “Nhanh lắm nhanh lắm, khoảng sáu bảy phút thôi. Bánh nhân khoai tím nên chín hơi lâu một chút.”
Trì Tiểu Trì nói với đầu dây bên kia: “Sắp rồi sắp rồi. Không nói nữa, em cúp máy đây. Trước khi ra ngoài không để ý, điện thoại di động của em sắp sập nguồn rồi.”
Lâu Ảnh không nhịn được cười: “Ừm, ok.”
Trì Tiểu Trì mua một mẻ rưỡi bánh, dự định quay lại để Lâu Ảnh chia cho các hệ thống.
Cậu lấy ra một cái bánh mai hoa nhân khoai tím, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Bên ngoài cuộn lớp trứng vàng óng ánh được nướng xốp giòn, chính là loại mà Trì Tiểu Trì thích ăn nhất, cắn một miếng lên cánh hoa mai mềm mại, bên trong liền có lớp nhân khoai tím đã nẩu chảy sền sệt đang chảy ra, quả thật rất nóng, hơi nóng phả vào mặt Trì Tiểu Trì.
Cậu vừa thổi vừa ăn hai miếng, đột nhiên rất muốn về nhà.
Vì vậy ở trong lòng kêu tên Lâu Ảnh: “Lâu ca, Lâu ca.”
Ông chủ tiệm mai hoa cao đang chuẩn bị nướng thêm một mẻ bánh, trong lúc lơ đãng giương mắt nhìn ra ngoài thì phát hiện vị khách vừa xách đi một mẻ rưỡi bánh mai hoa chỉ trong nửa phút ngắn ngủi đã biến mất.
Trong khi đó Lâu Ảnh vừa cúp máy với Trì Tiểu Trì thì liền nói với 089 và 023: “Tôi quay về trước, nấu sủi cảo cho Tiểu Trì.”
Anh vốn định tìm 089 tán gẫu nhưng không khéo là 023 cũng đang ở đây, có vài lời không tiện nói.
089 dạt dào tình cảm nói: “Đi đi, con ngoan. Con hạnh phúc chính là mong đợi to lớn nhất của người làm cha làm mẹ.”
023 lạnh lùng lườm một cái.
089 vô tội nói: “Đây là tấm chân tình của tôi mà.”
Lâu Ảnh xoa xoa bùa bình an còn đặt trong túi áo của mình: “Ừm, tôi biết.”
089 nhìn thấy động tác của anh, vẻ mặt cũng không thay đổi mà chỉ cười hơi cong đôi mắt.
Ừm, biết tác dụng của bùa bình an thì tám phần mười là đã sử dụng nó.
Nếu đã sử dụng nó thì nhất định là gặp phải một số chuyện nguy hiểm.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của 061 thì chắc chắn là bình an qua chuyện, hơn nữa có lẽ còn gặp chuyện tốt gì đó.
Nhưng mà 061 vui vẻ như vậy thì vị kia ở Trong Khoảnh Khắc không hẳn sẽ vui.
Vài ý nghĩ chợt thoáng qua, 089 liền có chút suy đoán, chuyển đề tài, thật sự cảm thấy lệ nóng vành mi: “061 à, con phải bảo vệ thật tốt con dâu của nhà chúng ta, con là con một của gia tộc chín đời nhà mình, hương hỏa của lão gia 0 nhà chúng ta chỉ có thể dựa vào cậu ấy mà kéo dài.”
023: “…” Lão gia 0 là cái quái gì?
Trong lòng Lâu Ảnh khẽ nhúc nhích, biết rõ 089 đang nhắc nhở mình điều gì: “Vâng, thưa cha, con sẽ nhớ kỹ.”
023: “…”
Cậu cảm thấy bởi vì chính mình không có khả năng đóng kịch nên hoàn toàn không hòa hợp với bọn họ.