Trong thế giới loài người, nơi có thể cung cấp cho bọn họ chỗ ẩn nấp trước mắt chỉ có nơi núi sâu hoang vắng.
Trong núi có một căn nhà hoang nhỏ của kiểm lâm, trong nhà trống rỗng, chỉ còn một ít rơm rạ ẩm ướt và phân chuột rải rác khắp nơi.
Nhưng đối với đám người vừa trải qua sinh tử như bọn họ mà nói thì đã xem như rất tốt.
Người ở đây một nửa là bị nhân loại xa lánh, một nửa là bị người thân bạn bè đưa vào nhà giam, mức độ tín nhiệm với người khác vốn không cao, hiện tại dừng chân nơi này, ngẫm lại thấy xót thương cho bản thân, cảm giác có chút thê lương.
Có người muốn về nhà.
Trì Tiểu Trì chỉ dùng một câu để dẹp đi hầu hết suy nghĩ của bọn họ: “Được thôi, cứ đi đi, cậu muốn làm con ba ba chui vào rổ thì cũng chẳng ai ngăn được.”
Trì Tiểu Trì là người cứu bọn họ ra, vì chuyện này mà cậu còn hy sinh cả anh họ của mình, hiện tại đương nhiên cậu là người hoàn toàn xứng đáng để bọn họ tin cậy.
Sau khi dùng lời nói cứng rắn để ổn định nhân tâm, cậu liền nằm lên đóng rơm rạ đã bày sẵn, nhấc hai chân lên rồi nói: “Ai muốn quay về thì đợi trải sẵn đường rồi hẵng đi. Suy nghĩ vì người nhà của mình một chút, cũng đừng đi thử nghiệm tình thân có vững chắc hay không. Nếu bọn họ không chứa chấp các bạn thì một mình các bạn sẽ gặp xui xẻo, nếu bọn họ chứa chấp các bạn thì cả nhà đều gặp xui xẻo. Tự các bạn cân nhắc một chút đi.”
Lần này không còn ai nhắc đến chuyện quay về nữa.
Cô gái có sức mạnh bẻ cây làm củi, người có dị năng điều khiển nước thì hút khô củi bị thấm ướt, người điều khiển lửa thì đi nhóm lửa, có thể phân biệt chất độc thì đi hái nấm dại không độc, nấu một nồi súp nóng.
Trì Tiểu Trì chỉ uống qua vài ba muỗng rồi đi nghỉ ngơi.
Trước khi sắp ngủ, cậu hỏi Lâu Ảnh: “Anh, cảm giác của anh thế nào rồi?”
Lâu Ảnh sờ sờ ngực, có chút hoảng hốt, trước ngực dường như còn lưu lại cảm giác đau đớn vì ngực bị xuyên thủng.
Nhưng anh đáp: “Không sao. Có chuyện muốn anh làm à?”
Sự thật chứng minh là anh rất hiểu Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì hỏi anh: “Sáu giờ sáng mai bắt đầu lan truyền toàn bộ hành trình video Cuộc Chiến Sinh Tồn lên mạng lưới internet, đánh nhãn R.18, làm mờ những hình ảnh máu me, làm mờ hết thảy mặt mũi của người dự thi, sử dụng ID nặc danh của tất cả người đánh cược để điều tra họ tên thật và ảnh đại diện của bọn họ….số lượng công việc rất nhiều.”
“Anh đã sớm tìm hiểu thông tin cá nhân của những người kia, cũng đã tiến hành xâm nhập vào máy tính của bọn họ, ghi lại tất cả vẻ mặt của bọn họ, thời điểm đó chỉ cần xác định địa điểm rồi dán ảnh đại diện lên là được. Mạng internet đối với anh cũng không đáng là gì cả.” Lâu Ảnh đáp rất gọn gàng mà nhẹ nhàng, “Em quá mệt mỏi rồi, mau ngủ đi.”
Trì Tiểu Trì gọi anh: “Anh à.”
Lâu Ảnh: “Hửm?”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại: “Muốn nghe một câu chuyện, anh đọc cho em được không?”
“Muốn nghe chuyện gì?”
“Nghe giọng của anh.”
Lâu Ảnh bị giọng nói khe khẽ của cậu trêu chọc khiến trái tim khẽ rung động: “…Đã rõ.”
Anh lấy ra một quyển truyện cổ tích, chậm rãi đọc.
Tất cả đứa trẻ đều sẽ lớn lên, ngoại trừ một người, cậu bé bay Peter Pan.
Peter Pan vĩnh viễn không trưởng thành. Cậu có rất nhiều người bạn nhỏ, cậu thích đưa bọn nhỏ lên đảo mộng ảo chơi đùa, nhưng cuối cùng bọn họ đều sẽ rời khỏi đảo mộng ảo, lựa chọn trưởng thành, còn Peter Pan cuối cùng vẫn cô đơn một mình, nàng tiên Tinker Bell nho nhỏ bay tới bay lui, như một chú chim nhỏ không biết hành trình cuối cùng của mình đến đâu.
Mãi đến một ngày, cậu có một người bạn.
Người bạn kia không muốn lớn lên, chọn rời khỏi thế giới loài người, cùng Peter Pan khám phá toàn bộ đảo mộng ảo, cùng cậu chu du khắp thế giới, từ đầu đến cuối không có ý rời khỏi cậu.
Peter Pan hỏi người bạn của mình, bạn của tôi, cậu không muốn trưởng thành sao?
Người bạn nói, Peter Pan, cậu vẫn không trưởng thành, mình làm sao có thể bỏ cậu một thân một mình?
Trì Tiểu Trì nghe đến câu cuối liền mở mắt ra: “Đây không phải câu chuyện của Peter Pan.”
“Đây chính là câu chuyện của Peter Pan.” Giọng của Lâu Ảnh bình tĩnh, nói, “Không thích sao?”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ: Thật cmn thích muốn chết.
Trong tiếng thảo luận nho nhỏ của những người dị năng, Trì Tiểu Trì dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sau nửa đêm cậu tỉnh lại, phát hiện Lâu Ảnh vẫn chưa dừng đọc.
Anh vẫn còn đang kể lại chuyến đi mạo hiểm của Peter Pan và người bạn cho Trì Tiểu Trì đang ngủ say.
Lúc này bọn họ đang thám hiểm đáy biển, phát hiện một chiếc tàu bí ẩn bị đắm dưới đáy biển. Trong thuyền có vô số châu báu, mà Peter Pan và người bạn đang nằm trên đống châu báu và trò chuyện.
Anh dùng giọng nói rất nhẹ rất chậm, tựa như dùng lời nói để tỉ mỉ dệt nên một chiếc võng giấc mơ bao bọc lấy Tiểu Trì của anh.
Nhận ra hai mắt của Trì Tiểu Trì hơi giật giật, Lâu Ảnh ngừng đọc, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Trì?”
Trì Tiểu Trì giả vờ chưa tỉnh lại, giả ngủ như thật.
Lâu Ảnh quả thật không nhìn thấu.
Anh hôn lỗ tai của tinh thần thể Trì Tiểu Trì một chút.
Tiếng hôn nhẹ nhàng tuyệt đối không đủ âm lượng để thức tỉnh cậu.
Rất nhanh, tiếng đọc truyện dịu dàng lại vang lên.
Cho dù đo lường được nhiệt độ của Trì Tiểu Trì trở nên tăng lên một cách kỳ lạ nhưng Lâu Ảnh cũng không dừng lại, chỉ mang theo nụ cười, tiếp tục kể câu chuyện dưới đáy biển hai vạn dặm của Peter Pan và người bạn.
Một đêm ngon giấc.
…
Sáng sớm, Tiêu Thanh Quang bò dậy từ giường ký túc xá mềm mại.
Một người khác ở trên giường hơi chuyển động, đưa tay ôm lấy eo cậu, làm nũng: “Học trưởng, ngủ thêm chút đi.”
Tiêu Thanh Quang ôn tồn hôn nhẹ trán của cậu: “Ngoan, hôm nay anh và thầy có hẹn đi thảo luận dự án. Không thể đến muộn.”
Cậu bé kia nghe lời mà tiến vào trong chăn, xem dáng dấp là một cậu sinh viên có khuôn mặt rất sạch sẽ.
Cậu ấy nhắm mắt lại, bộ dáng muốn được hôn: “Ừm, em sẽ ngoan.”
Tiêu Thanh Quang sờ tóc cậu, nhưng từ trên mặt cậu lại nhìn thấy bóng dáng của một người khác.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, đã hơn ba tháng, Tiêu Thanh Quang cũng xem như có thể bước ra từ bóng tối của ngày trước.
Có trời mới biết sau khi phát hiện Bạch An Ức có dị năng, nội tâm của cậu hỏng bét thế nào.
Tuy rằng Tiêu Thanh Quang và Bạch An Ức chưa xảy ra quan hệ xa hơn, nhưng cũng xem như trạng thái nửa sống chung, trước khi dị năng thức tỉnh, Bạch An Ức đặt không ít thứ ở ký túc xá của Tiêu Thanh Quang.
Lúc đó sau khi biết chuyện thì Tiêu Thanh Quang liền vứt bỏ bàn chải đánh răng của cậu, khăn mặt, ra trải giường, cũng cởi sạch quần áo của mình rồi ngâm vào dung dịch khử trùng, triệt để tẩy rửa cho thật sạch.
Biết rõ ràng dị năng không có tính truyền nhiễm nhưng Tiêu Thanh Quang vẫn không thể áp chế cảm giác buồn nôn.
Nồng độ dung dịch khử trùng quá cao khiến da dẻ bị thiêu cháy, cảm giác hơi nóng rát, nhưng Tiêu Thanh Quang lại cảm thấy chút đau đớn ấy có thể đổi được sự an tâm.
Tiêu Thanh Quang không thể chịu đựng có thể sống cùng Bạch An Ức, cùng cậu ấy dùng bữa, cùng nắm tay, cùng ôm hôn.
Người dị năng căn bản không phải con người, Tiêu Thanh Quang có tâm lý OCD, tuyệt đối không thể cho phép giao phối với chủng tộc khác loài.
Nhưng hai chữ chia tay thật sự quá khó mở miệng, trong trường có ai không biết hai người bọn họ là một đôi, sau này cậu còn phải tiếp tục sinh hoạt ở trường, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng thấy Bạch An Ức, khi đó cũng quá lúng túng.
Cho nên, vì tốt cho mình cũng như Bạch An Ức, Tiêu Thanh Quang báo cáo với cơ quan để bọn họ mang Bạch An Ức đi, vừa có thể tiến hành giáo dục thích hợp cho cậu ấy, làm cho cậu ấy nhận rõ thân phận, cũng làm cho cậu ấy quên mình đi, gặp gỡ vui vẻ thì chia tay yên bình.
Sau khi đưa Bạch An Ức đi, mỗi ngày Tiêu Thanh Quang phải kiểm tra huyết thanh loại A để mong được an lòng, trải qua cuộc sống rất khó khăn.
Cũng may, sau khi Bạch An Ức rời đi không bao lâu, thầy giáo tìm được sinh viên Tiểu Đỗ năm hai Đại học đến hỗ trợ tại phòng thí nghiệm.
Tiểu Đỗ rất giống Bạch An Ức, nhưng trong chuyện giường chiếu thì cởi mở và phóng khoáng hơn Bạch An Ức rất nhiều.
…Tiểu Đỗ đã chữa trị cho Tiêu Thanh Quang.
Trong chăn, Tiểu Đỗ đợi mãi mà không nhận được nụ hôn, cậu mở một mắt, hơi bất mãn: “Anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Giọng của Tiêu Thanh Quang mềm nhũn, dùng lời hứa đã từng nói với Bạch An Ức, khẽ hôn khóe miệng của Tiểu Đỗ, “Tối nay anh quay về sẽ mang thức ăn ngon cho em.”
Thiết bị và cơ sở hạ tầng của trường cung cấp cho nghiên cứu sinh khá tốt.
Bạn cùng phòng cả đêm chưa quay về, vì vậy Tiêu Thanh Quang cũng có thể tự do một chút.
Cậu cởi trần, vừa đánh răng vừa tiện tay bật TV, chuyển sang kênh tin tức thế giới.
Hệ thống điều hòa hoạt động suốt đêm, thúc đẩy lưu thông không khí trong phòng, máy nướng bánh mì tỏa ra mùi bơ cháy, sữa được hâm nóng trong phích, có thể làm nóng trong vòng chưa đầy vài phút.
Nhưng mà tin tức thế giới lại tràn đầy một bầu không khí không bình thường.
Sắc mặt của phát thanh viên rất nghiêm túc, dùng tiếng nước ngoài đọc được tin tức mới nhận được: “…Đối với những video đang lan truyền trên mạng, lời giải thích hiện tại của chính phủ E đưa ra là do người dị năng ác ý giả tạo, nhưng sự thật là khi phóng viên của đài dựa theo thông tin những người đánh cược trong video, điều tra mười lăm người đánh cược trong nước thì phát hiện được tin tức kinh người: Từ đêm qua cho tới hôm nay có mười một người đánh cược xác nhận đã tử vong, nguyên nhân cái chết khác nhau, còn bốn người còn lại thì không rõ tung tích. Việc này có phải do bảy mươi sáu người dị năng bỏ trốn gây ra hay không thì vẫn còn nằm trong vòng nghi vấn. Vì vậy, vụ việc cực kỳ tàn ác nhằm vào người dị năng cùng với hành vi cưỡng ép người dị năng giết người một cách vô nhân tính có thể thúc đẩy pháp lệnh cải cách liên quan đến người dị năng hay không?”
….Video gì? Bỏ trốn cái gì?
Tiêu Thanh Quang không nhịn được mà điều chỉnh bàn chải đánh răng một chút, suy nghĩ, những người dị năng này thật biết gây chuyện.
Cậu chuyển sang tin tức trong nước.
Mới vừa chuyển sang kênh trong nước thì một tấm hình với khuôn mặt cậu quen biết đột nhiên nhảy vào trong tầm mắt.
“Thông báo quan trọng, thông báo khẩn cấp!”
“Đêm qua, bảy mươi sáu người dị năng trốn khỏi cơ quan giáo dục! Những người dị năng này có suy nghĩ trả thù xã hội vô cùng mạnh, có tính chất rất nguy hiểm, hy vọng người dân hạn chế ra ngoài, chú ý an toàn bản thân, sau khi phát hiện người khả nghi thì lập tức gọi điện báo cáo khẩn cấp để tránh gặp nguy hiểm, số điện thoại 191-…”
“Kẻ cầm đầu người dị năng bỏ trốn tên là Bạch An Ức, 22 tuổi, là nghiên cứu sinh tại trường đại học XX, đẳng cấp dị năng tạm tính là cấp S, vô cùng nguy hiểm, xin tất cả người dân chú ý an toàn bản thân, tin tưởng tin tức từ phía chính phủ, không nghe tin nhảm và lời đồn thất thiệt!”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt bị khuếch đại trong tivi, chiếm một nửa màn hình, bàn chải trong tay Tiêu Thanh Quang rơi lạch cạch xuống đất.