Nếu như cô ấy thật sự muốn đuổi mình ra ngoài để mình tránh khỏi tan nạn thì tại sao cách thời điểm bắt đầu nhiệm vụ chỉ còn mấy chục giây mới đem trà sữa đổ lên người mình?
Đây là cô ấy muốn nhân cơ hội rút ngắn khoảng cách với mình hay sao?
Sau đó cô ấy đến ở nhà bọn họ, cùng bọn họ liên minh, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hề Lâu có thể đọc được suy nghĩ trong lòng Tống Thuần Dương, nhịn không được mà thương xót: “Tống Thuần Dương, đừng suy nghĩ nữa.”
Tống Thuần Dương không có cách nào khống chế bản thân suy nghĩ lung tung.
Cậu thật sự không có cách nào nhịn xuống được, nhìn Viên Bản Thiện ngủ gà ngủ gật bên cạnh, cậu lặng lẽ cầm di động của anh ấy, định đi kiểm tra, nhưng nhớ tới Quan Xảo Xảo ngồi ngay hàng ghế sau lưng bọn họ nên cậu bèn đút điện thoại vào túi quần của mình.
Sau khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, Tống Thuần Dương một thân một mình xuất hiện trong một gian phòng hóa trang, trên mặt được trang điểm một nửa.
Khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, điện thoại di động sẽ mất tín hiệu, thừa dịp này cậu ấy mở tin nhắn trong điện thoại của Viên Bản Thiện ra, tìm xem tin nhắn của anh ấy với Quan Xảo Xảo.
Viên Bản Thiện không có thói quen xóa tin nhắn điện thoại, mà Tống Thuần Dương cũng chưa từng lục soát điện thoại của Viên Bản Thiện, bởi vì mỗi ngày đều gặp nhau, thật sự quá quen thuộc cho nên hai bên cũng tín nhiệm nhau.
Bởi vậy khi nhìn thấy tin nhắn ban đầu của Viên Bản Thiện và Quan Xảo Xảo, Tống Thuần Dương cảm thấy dường như bản thân mình chưa từng hiểu rõ Viên Bản Thiện.
Trước khi Tống Thuần Dương tiến vào thế giới nhiệm vụ đầu tiên khoảng một tiếng đồng hồ, Viên Bản Thiện nhắn tin cho Quan Xảo Xảo: “Cậu ấy đi rồi. Chuẩn bị sẵn sàng.”
Mà sau khi mình may mắn thoát khỏi nhiệm vụ đầu tiên, trở lại ký túc xá của anh ấy, có lẽ Viên Bản Thiện sợ cậu nghe thấy nên trốn trong phòng vệ sinh, tiến hành gửi tin nhắn thoại cho Quan Xảo Xảo.
Viên Bản Thiện: “Thế nào rồi?”
Quan Xảo Xảo: “Quá tuyệt vời! Mắt âm dương của anh ấy thật sự hiệu quả!”
Viên Bản Thiện: “Kể tôi nghe một chút quá trình làm nhiệm vụ của hai người đi.”
Quan Xảo Xảo vội vàng tiến hành miêu tả, giống như một nhân viên phục vụ cực lực thỏa mãn khách hàng.
Cuối cùng cô ấy nói: “Lần trước nghe anh nhắc đến có bạn trai có mắt âm dương, tôi còn tưởng là giả đó.”
Viên Bản Thiện: “Tôi cũng tưởng là giả. Nhưng nhìn thấy những thứ đó trong thư viện thì tôi cũng không dám không tin.”
Quan Xảo Xảo: “Anh tính làm gì tiếp?”
Viên Bản Thiện: “Có thể làm gì nữa? Đương nhiên cậu ấy phải đi cùng tôi.”
Quan Xảo Xảo: “Viên Bản Thiện, đừng quên tôi đó. Tôi và tiểu Tống là hợp tác mới xác nhận được hiệu quả của mắt âm dương. [mỉm cười] [mỉm cười]”
Viên Bản Thiện: “Tôi sẽ tìm một cơ hội cho cô. Gia nhập chúng tôi đi.”
Viên Bản Thiện: “Hợp tác vui vẻ”
Quan Xảo Xảo: “Hợp tác vui vẻ.”
Tống Thuần Dương nhìn tin nhắn mà hai tay run run, tay chân luống cuống cầm điện thoại, ngẩn người nhìn gương.
Hề Lâu có chút không đành lòng: “Tống Thuần Dương, cậu đang làm nhiệm vụ lần thứ tám.”
Tống Thuần Dương không lên tiếng.
Lúc này có một nữ nhân viên đoàn kịch đến giục Tống Thuần Dương nhanh chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cậu ấy vẫn ngơ ngác không lên tiếng.
Giọng của Hề Lâu trở nên lạnh lùng, tận lực không mang theo bất luận tình cảm gì: “Tống Thuần Dương, nhiệm vụ lần thứ tám bắt đầu. Xin đến trường quay đúng giờ, bắt đầu nhiệm vụ của cậu.”
Tống Thuần Dương nhìn gương, vẻ mặt mịt mờ, tay chân luống cuống như con nít: “Lâu Lâu, tôi đã làm gì sai sao?…Tôi đã làm gì sai sao?”
Hề Lâu đau lòng đến run rẩy: “Không, cậu không có lỗi gì cả.”
Tống Thuần Dương nhỏ giọng hỏi: “Vậy tại sao bọn họ phải làm vậy với tôi?”
…Đúng vậy, tại sao cơ chứ.
Hề Lâu cũng không biết.
Đây là lần đầu tiên anh căm giận vì ngôn ngữ bất lực.
Tống Thuần Dương ngơ ngác đứng dậy, đi ra ngoài.
Bởi vì “Diễn viên chính” Tống Thuần Dương đến muộn nên đạo diễn nổi nóng, phẩy tay áo bỏ đi, trường quay đang thu dọn đồ đạc, quyết định tan cuộc.
Tống Thuần Dương quay người rời đi, cậu không biết mình đang mở ra cánh cửa tử vong cho chính mình, cậu chỉ muốn đi tìm Viên Bản Thiện để hỏi rõ đầu đuôi sự tình.
Cậu do dự một hồi lâu trên pháo đài treo đầy ảnh và những bức vẽ cổ xưa, mãi đến khi Viên Bản Thiện ở trên hành lang gọi cậu ấy vào phòng nói chuyện.
Tống Thuần Dương suy nghĩ một chút rồi đi theo.
Ai ngờ vừa mới tiến vào phòng thì cậu liền bị người nào đó dùng khăn tay bụm miệng, trong lỗ mũi hít vào một thứ rất khó chịu.
Tống Thuần Dương trợn to hai mắt, thân thể từ từ vô lực ngã oặt xuống đất.
Trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy một giọng nữ rất quen thuộc.
Là giọng của Quan Xảo Xảo.
Cô ấy có chút do dự, ngồi xổm bên cạnh Tống Thuần Dương đã xụi lơ vô lực: “Anh xác định phải làm như vậy sao?”
Viên Bản Thiện móc ra một trang giấy từ nơi nào đó: “Làm cũng đã làm, cô hỏi vấn đề này còn có nghĩa lý gì nữa?”
Tống Thuần Dương cố gắng mở to hai mắt, nhìn thấy Quan Xảo Xảo tiến tới bên cạnh Viên Bản Thiện, nhìn trang giấy trong tay anh ta: “Thứ này đáng tin không?”
Viên Bản Thiện: “Tìm được từ trong một quyển sách ở thế giới nhiệm vụ, tuy rằng không thể tin tưởng hoàn toàn nhưng ít ra có hiệu quả hơn so với đám người chỉ dẫn về mắt âm dương ở trên mạng.”
Quan Xảo Xảo cười anh ta: “Anh nói lời này nghe dễ dàng quá.”
Viên Bản Thiện trưng ra bộ mặt không cảm xúc: “Trước khi chế giễu tôi, không bằng suy nghĩ một chút, nếu ở thế giới cuối cùng cả ba người bị tách ra thì tôi và cô có bao nhiêu hy vọng tiếp tục sống sót. Tôi là con một trong nhà, tôi đang có học bổng năm năm, tôi không thể chết được, cũng không muốn chết. Dù sao chết một người vẫn tốt hơn chết hai người.”
Quan Xảo Xảo không nói, nhìn Tống Thuần Dương trong phút chốc, phát hiện đôi mắt của cậu ấy đã nhắm lại.
Cô ta nói: “Cậu ấy có hai con mắt.”
Viên Bản Thiện nói: “Mỗi người một con.”
…Lại một lần nữa bọn họ hợp tác rất hoàn mỹ.
Tống Thuần Dương chưa ngất đi, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Viên Bản Thiện đang đến gần.
Anh ấy ngồi xổm xuống bên cạnh mình, lắc đầu than thở: “Em không thể trách anh. Đây là bản chất con người, anh muốn sống tiếp.”
Dứt lời, Tống Thuần Dương cảm thấy có một loại chất lỏng sềnh sệch tiến vào mắt của mình.
Cảm giác nóng rát đau đớn tràn ra từ đáy mắt, Tống Thuần Dương đau đến mức không thể hét lên.
Cậu chỉ có sức lực gọi liên tục trong đầu của mình: “Lâu Lâu, Hề Lâu, cứu tôi, cứu tôi với—-”
Cậu la nhiều lần như thế, cho đến khi đau đến bất tỉnh.
Chờ Tống Thuần Dương tỉnh lại thì phát hiện mình chẳng thấy gì cả.
…Viên Bản Thiện không giết cậu.
Bởi vì chỉ cần cậu không tham dự nhiệm vụ thì sớm muộn cũng sẽ bị quỷ giết chết, mà Tống Thuần Dương trong hiện thực sẽ bị tẩy sạch, triệt để biến mất khỏi thế gian. Viên Bản Thiện và Quan Xảo Xảo cũng sẽ dần lãng quên sự tồn tại của Tống Thuần Dương, hoàn toàn sạch sẽ, không còn lo lắng gì nữa.
Trong pháo đài truyền đến tiếng côn trùng lẳng lặng từ bên ngoài, trong không khí chỉ có mùi bùn đất, Tống Thuần Dương phán đoán, có lẽ đang là buổi tối.
Cậu sợ tối, sợ quỷ, Viên Bản Thiện lại để cậu qua đêm ở một nơi quỷ quái hoành hành.
Cậu tìm một góc rồi cuộn mình lại, không dám phát ra tiếng, không dám động đậy.
Cậu rất sợ.
Đáng sợ nhất không phải cái chết mà là chờ đợi cái chết phủ xuống.
Cậu muốn khóc òa nhưng lại sợ gọi đến đám oan hồn hành tẩu tại nơi này, đành phải kéo tấm rèm cửa sổ bám đầy bụi đất mà nhét vào chặn miệng mình lại.
Hề Lâu gọi tên của cậu: “Thuần Dương, Tống Thuần Dương, đừng sợ, còn có tôi đây.”
Tống Thuần Dương gần như phát điên, cậu khóc lóc trong lòng: “Hề Lâu, anh đừng đi, ở lại với tôi. Tôi sợ lắm. Anh nói chuyện với tôi đi, van cầu anh…”
Hề Lâu luôn kiệm lời lại phá lệ nói rất nhiều với cậu ấy, cùng cậu ấy vượt qua từng buổi tối, hết đêm nay lại đêm khác.
Những hồn ma kia vẫn chậm chạp không tới tìm cậu ấy.
Mãi đến tận đêm thứ ba, một đôi tay gầy gò lạnh lẽo lại trắng bệch nắm lấy cổ chân của cậu ấy, kéo cậu ấy đi ra từ nơi ẩn nấp.
Trở thành người mù chân chính nên Tống Thuần Dương không biết mình chết như thế nào.
Câu nói cuối cùng của cậu ấy với Hề Lâu là: “Lâu Lâu, xin lỗi. Chỉ còn ba lần nữa thôi…Xin lỗi.”
Chỉ còn ba lần nữa thôi là Hề Lâu sẽ có một thân thể hoàn chỉnh.
Nhưng mà Hề Lâu cũng không rời bỏ Tống Thuần Dương.
Ngay cả Tống Thuần Dương cũng không biết sau khi đã chết cậu ấy trở thành hồn phách, lơ đãng trong gian phòng mà cậu ấy ẩn nấp khi còn sống.
Bởi vì mất đi đôi mắt nên cậu ấy cứ gặp trở ngại.
Hề Lâu lên tiếng nhắc nhở cậu ấy, để cậu ấy cẩn thận đi đường.
Tống Thuần Dương chết rồi thì ký ức sẽ phai nhạt từng ngày, cậu ấy đã không còn nhớ Hề Lâu là ai, mỗi ngày nghe thấy Hề Lâu nói chuyện thì sẽ tò mò hỏi anh: “Anh là ai vậy?”
Hề Lâu nói: “Anh là Hề Lâu. Số hiệu 3397. Anh là hệ thống của em.”
Mỗi ngày bọn họ sẽ làm quen lại một lần nữa.
Hề Lâu vẫn luôn ở nơi đó, chưa từng rời đi.
Chủ hệ thống phát ra hai lần nhắc nhở yêu cầu Hề Lâu rời khỏi Tống Thuần Dương.
Nếu linh hồn của Tống Thuần Dương hoàn toàn tiêu tan như vậy Hề Lâu sẽ không nơi nương tựa, chỉ có thể vĩnh viễn ở cùng thi thể Tống Thuần Dương, vượt qua cả đời.
Lần đầu tiên nhắc nhở, Hề Lâu giữ im lặng, lần thứ hai nhắc nhở, Hề Lâu đáp lại.
“Cậu ấy rất sợ tối, cậu ấy cần người ở bên cạnh.”
Nếu Hề Lâu từ chối đi đến cơ thể của một ký chủ khác, như vậy Chủ hệ thống cũng không xen vào nữa.
Mặc dù như thế, Hề Lâu vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn linh hồn của Tống Thuần Dương dần dần tan biến, nhưng không thể giúp được gì.
Mãi đến một ngày nọ, một luồng sức mạnh kỳ dị xâm nhập vào thế giới này.
Đó là một luồng sáng trắng không rõ nguồn gốc.
Chủ nhân luồng sáng trắng dò hỏi Tống Thuần Dương có muốn ký kết khế ước với mình hay không, giải quyết tâm nguyện khi còn sống chưa thể thực hiện, ông ta sẽ phái tới một người thay cậu ấy hoàn thành tâm nguyện đó.
Không biết Tống Thuần Dương nói gì, Hề Lâu chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng sáng trắng kia đem linh hồn của Tống Thuần Dương mang đi.
Hề Lâu sốt ruột, đang muốn la lên thì liền cảm giác mình cũng bị cuốn vào một vòng xoáy.
…
Xem xong nội dung của thế giới, Trì Tiểu Trì rơi vào trầm tư.
Nói đơn giản là cậu ấy đã tiến vào một thế giới thần bí. Hệ thống Hề Lâu trong cơ thể này không có quyền hạn lớn như 061, ít nhất là không có cách nào hiện thân trợ giúp ký chủ, Chủ hệ thống dựa vào nuốt chửng năng lượng sợ hãi của người thi hành nhiệm vụ để duy trì cơ chế vận hành của toàn bộ hệ thống.
Mà thân là hệ thống gốc của Tống Thuần Dương, nên Hề Lâu có quyền ưu tiên vận hành, bởi vậy 061 bị hạn chế, không có cách nào nói chuyện với mình.
Trì Tiểu Trì thở ra một hơi, cũng không đưa ra bất kỳ đánh giá nào đối Viên Bản Thiện và Quan Xảo Xảo.
Cậu ấy chỉ biết rõ trong thế giới này, đối tượng mà cậu ấy cần phải giết chết có ít nhất hai người.
Hề Lâu thấy cậu ấy chỉ ngồi tại chỗ uống bia, không nhịn được mà dịu giọng giục cậu ấy: “Tống Thuần Dương, chú ý thời gian đi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Chú ý thời gian gì?”
Hề Lâu: “…Thời gian quay phim.”
Trì Tiểu Trì uống cạn một ngụm bia cuối cùng, bình tĩnh nói: “Không cần chú ý.”
Từ khi Trì Tiểu Trì tiến vào thế giới này, tính ra cậu ấy chỉ nói đúng sáu câu.
Nhưng Hề Lâu chú ý tới thái độ bất cần của cậu ấy, giọng điệu lập tức thay đổi: “Cậu không phải Tống Thuần Dương…Cậu là ai?”