Diệp Ký Minh đau khổ mà nhìn Trì Tiểu Trì: “Hy vọng công tử bảo vệ tiểu sinh, tiểu sinh hoàn toàn ỷ lại công tử.”
Hắn một mặt đọ sức với Trì Tiểu Trì, một mặt âm thầm nheo mắt nhìn Văn Ngọc Kinh, trong lòng mắng họ Văn máu chó đầy đầu.
Nếu cái tên kỳ đà cản mũi Văn Ngọc Kinh này không đi theo thì hiện tại hắn không cần phải ra vẻ yếu thế như vậy!
Mặc dù bây giờ Tiểu ngư không thể thao túng thân thể của mình, nhưng tốt xấu có thể nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra, nếu Văn Ngọc Kinh không ở đây thì mình cần gì phải trói tay trói chân, sợ tiết ra yêu lực, có thể sớm thi triển thành quả tu luyện tăng nhanh như gió trong ba tháng qua của mình cho tiểu ngư xem.
Cùng Tiểu ngư trải qua thời gian khắc khổ nhiều một chút, nói không chừng Tiểu ngư có thể có hảo cảm đối với mình nhiều hơn.
Văn Ngọc Kinh kia chiếm đoạt nhiều thời gian ở bên cạnh Tiểu ngư như vậy cũng quá đủ rồi, tại sao còn chưa chịu buông tay?
Lại đi thêm một đoạn đường, đã sắp tiếp cận đỉnh núi, Trì Tiểu Trì muốn quan sát tình hình phụ cận một chút, để xem có biến hóa gì hay không, liền dò hỏi Văn Ngọc Kinh: “Sư phụ, có mệt không?”
Văn Ngọc Kinh hiểu rõ ý của cậu, biết thời biết thế mà trả lời: “Có một chút.”
Diệp Ký Minh liền xen vào: “Tiểu sinh cũng mệt.”
Trì Tiểu Trì liếc hắn một cái, Diệp Ký Minh nheo mắt cười yếu ớt, nhưng trên tay lại dùng lực kéo vạt áo của Trì Tiểu Trì.
Văn Ngọc Kinh nhìn Diệp Ký Minh nắm chặt vạt áo của Trì Tiểu Trì, cũng không nói gì.
Vào giờ khắc này 061 và Diệp Ký Minh biết rõ người trong lòng mình là người khác nhưng tâm lý lại rất khó chịu.
Về phần Yến Kim Hoa dường như cũng cảm thấy mình bị dư thừa.
Hắn chẳng hề hy vọng Diệp Ký Minh vô tâm vô tình sẽ ân cần với mình, nhưng không ngờ Diệp Ký Minh lại xa cách như vậy, thật giống như chưa từng quen biết hắn.
Càng khiến cho hắn không ngờ là Đoạn Thư Tuyệt.
Chỉ ba tháng ngắn ngủi không gặp mà Đoạn Thư Tuyệt như thoát thai hoán cốt, khuôn mặt vẫn xinh đẹp nhưng khí chất lắng đọng không ít, cũng không còn vẻ mặt tha thiết như cún con ngóng trông hắn trở về của trước kia.
… So sánh là một chuyện rất đáng sợ.
Đặc biệt là khi đã từng hưởng thụ cảm giác được vai chính quỳ liếm, nhìn thấy Đoạn Thư Tuyệt như vậy, Yến Kim Hoa chỉ cảm thấy tất cả đều không thích hợp, muốn đi lên củng cố tình cảm một chút nhưng bên tay trái của Đoạn Thư Tuyệt là Văn Ngọc Kinh, bên tay phải là Diệp Ký Minh, căn bản không có vị trí của hắn.
Hắn đang nôn nóng thì bỗng nhiên nghe thấy hệ thống của mình lẩm bẩm một câu: “Kỳ lạ.”
Hệ thống của hắn hiếm khi nói chuyện ngoại trừ lúc tuyên bố thông tin phần thưởng, đột nhiên lên tiếng khiến Yến Kim Hoa sợ hết hồn.
Lấy lại tinh thần, Yến Kim Hoa nói: “Sao vậy? Đoạn Thư Tuyệt có vấn đề gì à?”
“Không phải Đoạn Thư Tuyệt.” Hệ thống đáp, “…Là Văn Ngọc Kinh.”
“Làm sao?”
Hệ thống nói: “Linh lực trên thân thể của người này tỏa ra quá có quy luật.”
Yến Kim Hoa nghe không hiểu: “Hả? Này không bình thường sao?”
“…Quá chính xác, giống như kết quả sau khi dày công tính toán.” Hệ thống dừng một chút nói, “Ký chủ, hiện tại tôi vẫn chưa thể kết luận, cần phải quan sát thêm một chút.”
Yến Kim Hoa hơi di chuyển cái mông trên tảng đá bị nắng phơi đến nóng cháy: “Không phải, lời nói của mày không rõ ràng, chẳng phải là con người sao? Rốt cục mày muốn nói cái gì?”
Hệ thống nói: “Tôi hoài nghi Văn Ngọc Kinh cũng là người xuyên thư giống như ký chủ.”
Yến Kim Hoa sợ mất hồn, nhưng càng nghĩ càng thấy có lý.
Đúng vậy, chính vì Văn Ngọc Kinh cũng là người xuyên thư cho nên mới biết cách sửa mái nhà dột, tận sức ôm đùi Đoạn Thư Tuyệt, đột nhiên xuất hiện ở Kiếm hội Tĩnh Hư, đoạt lấy bảo châu của mình, cũng đoạt lấy Đoạn Thư Tuyệt làm đồ đệ.
Chính vì Văn Ngọc Kinh cũng là người xuyên thư cho nên mới phụ họa hùa theo Đoạn Thư Tuyệt, dỗ cho Đoạn Thư Tuyệt phải một mực cung kính, thậm chí cũng không đem Yến Kim Hoa hắn đặt vào trong mắt.
Chính vì Văn Ngọc Kinh cũng là người xuyên thư cho nên mới biết Thời Vũ Sơn có số mệnh của Đoạn Thư Tuyệt, mới cùng Đoạn Thư Tuyệt chấp hành nhiệm vụ.
Cái gì mà không yên lòng cho đồ đệ, cái gì mà một ngày làm thầy cả đời làm cha, tất cả đều là viện lý do!
Hóa ra, hóa ra đây mới là nguyên nhân thật sự khiến kế hoạch của hắn thất bại liên tục!
Yến Kim Hoa tìm được lý do tại sao mấy ngày nay mình bị thảm bại, tràn ngập hy vọng nói: “Nếu như xác định hắn cũng là người xuyên thư thì sao?”
“Theo thông lệ, hệ thống của chúng tôi có tính chất biệt lập.” Sau khi nảy sinh nghi ngờ, hệ thống đã chạy đi xem lại quy định liên quan, “Trong quy định có viết rõ ràng, nếu như xuất hiện tình huống tương tự, vì bảo đảm hệ thống của chúng tôi có thể thực hiện đúng tiến độ nhiệm vụ, hệ thống thượng tầng của chúng tôi sẽ trực tiếp chặn lại tín hiệu mà hệ thống đối phương phát ra, tiến hành giam cầm và cấm nó giao tiếp.”
Yến Kim Hoa khó nhịn được vui sướng: “Nói cách khác là có thể đuổi nó ra ngoài?”
Hệ thống đáp: “Cũng không hoàn toàn như vậy, chỉ là tạm thời giam cầm trong không gian Chủ thần của chúng ta, đợi đến khi nó bàn giao lai lịch của mình ra, cũng như chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ đem nó trả trở về chỗ cũ. Bảo vệ ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ là nghĩa vụ mà mỗi hệ thống chúng tôi phải thực hiện.”
Yến Kim Hoa vội vàng nói: “Sao còn chưa ra tay?”
Hệ thống đáp: “Ký chủ, bình tĩnh đừng nóng. Đây không phải chức trách của tôi, tôi cần phải thu thập đủ chứng cứ thì mới có thể báo cáo với hệ thống cấp trên của mình.”
Yến Kim Hoa không thể làm gì khác hơn là nắm chặt hai tay, nỗ lực đè nén tâm tình quá mức kích động của mình, cũng bắt đầu trù tính kế hoạch mỹ mãn sau khi “Văn Ngọc Kinh” biến mất.
Một khi “Văn Ngọc Kinh” mất đi hệ thống thì không phải biến mất mà chính là bị đánh quay trở về nguyên hình.
Lúc đó sư phụ mất hết thanh danh, Đoạn Thư Tuyệt cũng sẽ mất đi chỗ dựa.
Nhưng Đoạn Thư Tuyệt còn Kiếm Trung Thạch, cho dù Văn Ngọc Kinh không còn thì Xích Vân Tử cũng chưa chắc sẽ để cho mình ở cùng Đoạn Thư Tuyệt.
…Có.
Nếu hắn có thể phá hủy “Văn Ngọc Kinh” thì đương nhiên cũng có thể phá hủy Đoạn Thư Tuyệt.
Chỉ cần hắn đoạt đi hệ thống của “Văn Ngọc Kinh”, như vậy cái tên rách rưới xuyên thư “Văn Ngọc Kinh” kia chắc chắn lộ ra nguyên hình, chính mình chỉ cần khống chế và dụ dỗ để gã tiếp tục dùng thân phận “Văn Ngọc Kinh” đứng ra làm chứng, phá hủy danh dự của Đoạn Thư Tuyệt, ăn cắp đan dược, cấu kết người ngoài, tâm tư không thuần khiết, như vậy có thể kéo Đoạn Thư Tuyệt đang được lòng Xích Vân Tử xuống lưng ngựa, chính mình lại ra mặt bảo đảm, như vậy Đoạn Thư Tuyệt tất nhiên sẽ nghiêng về phía mình.
Nếu muốn ổn thỏa hơn thì có thể thẳng tay giết chết “Văn Ngọc Kinh”.
Nếu như dùng tội danh thí sư ụp lên đầu Đoạn Thư Tuyệt, như vậy cậu ấy sẽ hoàn toàn bị phá hủy, nói không chừng còn bị truy sát. Chính mình chỉ cần nhảy ra vào lúc này làm ân nhân, không chỉ có thể khiến Đoạn Thư Tuyệt cảm động đến rơi nước mắt mà thậm chí còn có khả năng lấy lại Kiếm Trung Thạch và Định hải bảo châu khảm trên chuôi kiếm. Cùng với đoạt lấy vận mệnh của Đoạn Thư Tuyệt.
Đợi đến khi sử dụng hết giá trị của Đoạn Thư Tuyệt thì lại tìm cách diệt trừ…
Yến Kim Hoa quá mức hưng phấn, trong đầu tràn ngập các loại mưu mô xảo quyệt từng xem trên phim, cho nên hắn không kịp phát hiện mùi hương của nữ nhân và cảm giác lạnh lẽo khủng bố đang từ mắt cá chân bò lên, ngay sau đó là bất tỉnh.
Buổi trưa, mặt trời chói chang, một luồng hơi lạnh thấu xương và bóng tối đen kịt kéo đến, hoàn toàn bao phủ đám người Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì vốn không nên giật mình nhưng theo tình hình phát triển vẫn hơi vượt quá dự đoán của cậu.
Theo lý thuyết, Sơn quỷ là một boss ở đầu tiểu thuyết, căn cứ theo tính hợp lý của khoa học mà nói thì thực lực sẽ không quá cao, chỉ là để vai chính kiếm kinh nghiệm và giá trị danh vọng, sở dĩ có nhiều tu sĩ bị bắt như vậy có lẽ là vì Sơn quỷ chiếm cứ lợi thế, bố trí một trận pháp nào đó ở Thời Vũ Sơn mà các tu sĩ bình thường khó có thể phá giải, vì vậy mới có thể đánh đâu thắng đó.
Nhưng mãi đến khi hàn ý kéo đến, Trì Tiểu Trì mới kinh ngạc phát hiện sức mạnh của Sơn quỷ cường hãn đến mức quá đáng.
Trên người cậu nếu như không truyền thừa ngàn năm kiếm ý, chỉ có căn cơ tu luyện bình thường thì căn bản không phải đối thủ của Sơn quỷ.
Chuyến đi này mục đích là tìm hiểu ý đồ của Sơn quỷ cũng như cứu các đồng môn tu sĩ và bách tính vô tội, vì vậy Trì Tiểu Trì không kháng cự, nhắm mắt lại, tùy ý để hàn ý mang đi.
Thế nhưng còn chưa kịp chờ hàn khí xâm nhập thân thể thì quanh thân cậu đã bị một luồng vệt trắng ấm ấp bao trùm.
Một bào phục rộng lớn mang theo nhiệt độ cấp tốc từ sau lưng hợp lại, bao bọc cậu vào trong ngực, cũng rất cẩn thận kiềm chế, không chạm phải làn da của cậu.
Bên ngoài bào phục cấp tốc kết một lớp sương băng, mà nhiệt độ bên trong bào phục còn cao hơn so với nhiệt độ cơ thể của Trì Tiểu Trì một chút, cho nên có vẻ đặc biệt ấm áp.
Trì Tiểu Trì phát hiện có chút không đúng, vừa định mở mắt ra thì một ống tay áo đã vung lên, che trước mặt cậu.
Trì Tiểu Trì bị tầm mắt che chắn, nhưng bóng tối này lại đặc biệt khiến người ta cảm thấy an tâm.
Cậu tạm dừng một chút, thử thăm dò: “…Sư phụ?”
Giọng nói kiên định lại ngắn gọn của Văn Ngọc Kinh vang lên bên tai: “Ta đây.”
Trước mắt bọn họ là một mảnh đen kịt, khi ánh sáng quay trở lại thì bọn họ đã bị đưa đến một cái hố sâu hơn trăm trượng.
Văn Ngọc Kinh, Trì Tiểu Trì bình yên vô sự, Diệp Ký Minh thì lại âm thầm điều động nội đan chống lạnh, bởi vậy chỉ có lông mày và lông mi có bám chút sương băng, trên thực tế vẫn chưa bị đông lạnh, còn Yến Kim Hoa bởi vì ngày thường ham chơi lêu lỏng nên linh lực không đủ, mặc dù đem hết cả bản lĩnh để chống lạnh nhưng vẫn bị đông cứng ngắt.
Đợi nhiệt độ xung quanh khôi phục bình thường thì Văn Ngọc Kinh mới lui lại một bước, vung tay áo một cái, một tay cầm kiếm, quan sát bốn phía.
Căn cứ cấu tạo nham thạch và tính chất của đất đai để phán đoán thì bọn họ vẫn đang ở Thời Vũ Sơn, chẳng qua bị dùng phương pháp Di hình Hoán vật mà chuyển vào trong này.
Khi bóng tối rét lạnh kia giáng lâm, Diệp Ký Minh vốn muốn che chở Đoạn Thư Tuyệt, nhưng lại bị Văn Ngọc Kinh giành trước một bước, vốn là bực mình nhưng bây giờ thấy cậu bình yên thì đành lui lại, nếu cứ tận lực tìm cớ thì có hơi mất khí độ.
Nếu là Diệp Ký Minh lúc trước, nhìn thấy Tiểu ngư nhà mình bị người ta chiếm tiện nghi, cho dù không lập tức tóm chặt Văn Ngọc Kinh thì cũng sẽ nói vài ba câu khỉa kháy cho nguôi cơn giận.
Nhưng Diệp Ký Minh từng chết một lần, chỉ thu hồi đuôi rắn vừa mới quấn lấy cổ chân của Đoạn Thư Tuyệt về lại ống quần, đưa tay tiếp nhận một giọt nước rơi xuống từ bên cạnh vách núi để tránh nước lạnh rơi vào cổ áo Đoạn Thư Tuyệt, sau đó giả vờ như không có gì xảy ra mà xoay người sang chỗ khác, không thể hiện thái độ, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng.