Sau khi quét tước dọn dẹp vệ sinh xong xuôi, Trì Tiểu Trì đến sân bay đón cha mẹ của Thẩm Trường Thanh.
Từ quê nhà của Thẩm Trường Thanh đến Vancouver, đi máy bay cộng thêm thời gian quá cảnh cũng phải mất 18 tiếng.
Hiện tại Thẩm Trường Thanh ở thành phố này xem như là một nửa danh nhân, cũng không tiện lộ diện tại sân bay, Trì Tiểu Trì dùng kinh nghiệm thuần thục bỏ rơi đám phóng viên săn ảnh, sau khi cùng hai cụ hẹn nhau ở lối ra, cậu liền đợi hơn một tiếng mới thấy cha mẹ của Thẩm Trường Thanh cùng dòng người đi ra.
Hai cụ trông có vẻ phong trần mệt mỏi.
Trì Tiểu Trì mang kính râm từ trên xe đi xuống.
Cậu không giống như ngày xưa ăn mặc đẹp đẽ trước ống kính công chúng, cậu chỉ mặc quần áo bình thường, hơn nữa còn quấn một chiếc khăn quàng cổ dài, trông có vẻ sạch sẽ lại tinh tế.
Ngoại trừ chiều cao gây chú ý so với người bình thường một chút thì tạm thời không ai nhận ra cậu ấy đang là con cưng của các loại tin tức gần đây.
Nhìn thấy cha mẹ của Thẩm Trường Thanh, cậu tháo xuống kính râm, cất bước đi về phía bọn họ.
Chiều cao của Thẩm Trường Thanh là di truyền cách đời, cha của anh ấy thấp hơn anh ấy cả một cái đầu, càng không cần phải bàn đến bà Thẩm với vóc dáng vô cùng nhỏ bé.
Một cao một thấp đứng giữa một đám đông lộn xộn trông có chút không hài hòa.
Bà Thẩm mới vừa nhìn thấy Trì Tiểu Trì liền theo thói quen bắt đầu lải nhải: “Chờ lâu không? Cũng tại cha của con, chưa từng đi nước ngoài mà còn bày đặt ra vẻ, nói là biết đường đi, kết quả đi theo người ta ra ngỏ khác, còn khăng khăng không chịu để mẹ gọi điện cho con…”
Cái gọi là mẹ con chính là cho dù cả năm trời không nhìn thấy mặt thì câu nói đầu tiên vẫn có thể kéo bạn quay trở về khói lửa nhân gian.
Là một vị lãnh đạo nho nhỏ, bị vợ vạch trần trước mặt con trai, ông Thẩm có chút mất mặt, khoát tay nói: “Nói chuyện này làm gì, có gì đâu mà nhắc.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười.
Cậu nhỏ giọng gọi: “…Ba, mẹ.”
Bà Thẩm nhìn con trai: “Gầy đi rồi. Cũng giống như lúc còn bé, không chịu ăn uống gì hết.”
Trì Tiểu Trì như vô ý nói: “Con mập hơn so với lúc trước một chút rồi đó nha.”
Từ trước đến nay Trì Tiểu Trì làm việc luôn có mục đích, cậu dùng lý trí để phán đoán, cha mẹ Thẩm Trường Thanh có thể sẽ trách cứ con trai nhiều năm qua không liên lạc, cho nên trước tiên bán thảm trước rồi tính sau.
Lúc đối mặt với nhà họ Trình cũng vậy, cậu vận dụng lý trí phán đoán dựa theo tính tình của đối phương có thể biểu lộ ra cảm xúc gì, cũng dựa vào đó mà đối phó ngược lại.
…Cậu đã sớm quen làm như vậy.
Nhưng khi thấy bà Thẩm rơi nước mắt thì Trì Tiểu Trì liền ngây ngẩn cả người.
Mái tóc hơi rối, vài sợi tóc bạc rơi trên trán, người phụ nữ lớn tuổi kia không đầu không đuôi mà nói: “Giống y như ba của con, chuyện gì cũng không chịu nói ra.”
“…Tại sao không chịu nói? Ba mẹ luôn chờ con ở nhà, sống không tốt, tại sao không nói với ba mẹ. Ba mẹ đón con về nhà…”
Cái ôm ấm áp mang theo mùi vị thức ăn trên máy bay, ôm chầm lấy Trì Tiểu Trì.
Ở thế giới trước Trình Tiệm cũng là người thân của cậu, nhưng anh ấy sẽ không làm ra hành động thân mật như thế với Trình Nguyên.
Trì Tiểu Trì cúi đầu, càng mơ hồ lộ ra sắc mặt luống cuống.
Cũng may có 061: “Hiện tại phải ôm lại.”
Lúc này Trì Tiểu Trì mới nhớ ra: “…À.”
Đưa tay ôm eo bà Thẩm, Trì Tiểu Trì tự nhủ: “…Sai lầm rồi, trước kia chưa từng diễn như vậy.”
061 đột nhiên có chút đau lòng cho cậu ấy.
Trì Tiểu Trì nói không sai, đại khái là trùng hợp, hoặc là khi chọn kịch bản cố ý lẩn tránh, Trì Tiểu Trì diễn rất nhiều nhân vật trong phim, nhưng không có một vai nào liên quan đến tình thân.
Bởi vì chưa diễn qua, không trải qua, nên chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.
Không hề có báo trước, trong đầu 061 đột nhiên hiện lên một bức tranh.
…Một bát mì thịt bằm và trứng gà.
Trứng gà là loại hai lòng đỏ, rìa lòng trắng trứng bồng bềnh giữa nước súp nghi ngút khói.
Một lòng đỏ đặt trên vắt mì, lòng đỏ còn lại chìm dưới sợi mì nóng hổi.
Hình ảnh này bất chợt xuất hiện làm nhiễu loạn hệ thống của anh.
061 trầm giọng hừ một tiếng: “…Ưm.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Làm sao vậy?”
Hình ảnh chỉ là chớp mắt mà qua, dữ liệu hỗn loạn rất nhanh liền khôi phục trở lại.
Sau khi 061 trấn định tinh thần thì phát hiện Trì Tiểu Trì đã đưa bà Thẩm lên xe, đang khiêng hành lý để vào cốp sau.
Sân bay người đến người đi, dù sao không phải nơi để ôn chuyện.
061 vẫn chưa trả lời câu hỏi của Trì Tiểu Trì, mà hỏi lại: “Như thế nào, có thoải mái hay không?”
Anh không tiếp xúc Trì Tiểu Trì khi cậu ấy đang trong trạng thái tỉnh táo là vì sợ cậu ấy có phản ứng, nhưng mới vừa nãy bà Thẩm ôm cậu lâu như vậy…
Trì Tiểu Trì không lên tiếng.
Cậu đóng cốp xe, ngồi vào ghế lái, sau khi ngồi ổn định mới giơ tay vuốt nhẹ bụng.
Nơi đó không có cảm giác buồn nôn, chỉ có bình tĩnh, ấm áp và mềm mại.
Hắn nhẹ giọng nói: “…Hóa ra là cảm giác như vậy.”
…Cảm giác có người thân quan tâm, có nhà có thể quay về chính là cảm giác như thế này.
061 trong lòng mềm nhũn, đáp lại: “Ừm, chính là như vậy.”
Trì Tiểu Trì đón cha mẹ Thẩm Trường Thanh về biệt thự của nhà họ Chu.
Nhìn biệt thự đầy khí thế, ông bà Thẩm cũng không tán thưởng như trước, xa xa nhìn thấy hàng rào biệt thự, bà Thẩm lại nổi lên tật xấu, sau khi đi vào càng thêm xoi mói, cuối cùng đưa ra kết luận: “Phong thủy không tốt.”
Trì Tiểu Trì cười nói: “Vâng, là không tốt. Cho nên dự định bán.”
Ông Thẩm hỏi: “Tên họ Chu kia đồng ý à?”
“Ông ấy có đồng ý hay không cũng không có nghĩa lý gì.” Trì Tiểu Trì rót nước pha trà cho hai ông bà cụ, “Bất động sản này không thuộc về ông ta.”
Trong đơn thỏa thuận ly hôn mà Triệu Quan Lan soạn cho cậu, cậu muốn căn biệt thự này.
Triệu Quan Lan bảo đảm với cậu, trong thỏa thuận phân chia tài sản có không ít tài sản sau này sẽ do Thẩm Trường Thanh đứng tên.
Trì Tiểu Trì cũng đã lên kế hoạch chu đáo cho căn biệt thự này, sau khi rơi vào tay có thể trực tiếp bán đi, rồi mang tiền trả hết toàn bộ cho căn nhà bên Melbourne.
Bà Thẩm nói: “Đúng vậy, đừng ở đây nữa, về nhà thôi.”
Trì Tiểu Trì cười: “Sau khi giải quyết xong mọi việc con sẽ quay về, nhưng mà nói không chừng sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới để giải sầu.”
Trì Tiểu Trì sẽ không quyết định thay Thẩm Trường Thanh.
Nếu như Thẩm Trường Thanh vẫn còn sống, chờ đến khi trả lại thân thể cho anh ấy, là quay về nhà hay đi du lịch thì để tự anh ấy lựa chọn.
Điều mà Trì Tiểu Trì có thể làm là bố trí một nơi an cư tại đất nước trong mơ của anh ấy, cho anh ấy một chốn lui về.
Con người có bản tính của động vật, sau khi bị tổn thương sẽ cần một nơi thuộc về riêng mình, chỉ mình mình biết để tự chữa lành vết thương.
Trì Tiểu Trì rất có kinh nghiệm đối với việc này cho nên mới chủ trương thay Thẩm Trường Thanh.
Thấy con trai lạc quan như vậy, ông bà Thẩm liếc mắt nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Trường Thanh không biết nấu nướng nên Trì Tiểu Trì cũng không khoe khoang tài nấu nướng của mình, cậu đưa ông bà Thẩm đến một nhà hàng Trung Hoa khá có tiếng để dùng bữa.
Sau khi ăn xong, Trì Tiểu Trì đứng dậy đi tính tiền.
Ông chủ là một người đàn ông béo tuổi trung niên, trên cổ đeo dây chuyền vàng bản to, trên cánh tay còn xăm một con Thương Long dài.
Tuy thẩm mỹ không đẹp nhưng lại rất phù hợp với nhận thức của người phương Tây đối với người Trung Quốc.
Ông ta cất tiếng với khẩu âm miền Nam: “Không cần trả tiền, miễn phí cho cậu.”
Trì Tiểu Trì: “…Hả?”
Ông chủ béo đẩy tiền trở lại: “Trên mạng tràn đầy tin tức về cậu, cậu rất khổ cực. Lần sau theo ai cũng phải cảnh giác cao độ một chút.”
Trì Tiểu Trì đem tiền mặt đặt bên dưới tượng mèo chiêu tài, quay người đi về.
Ông chủ béo ở phía sau í ới gọi cậu, nhưng Trì Triểu Trì chỉ quay đầu lại rồi nở nụ cười với ông ta.
Nếu Trì Tiểu Trì đã kiên quyết như vậy, ông chủ béo xăm mình cũng không nhắc đến chuyện miễn phí bữa ăn nữa.
Một đĩa trái cây tráng miệng được đưa lên, trên mâm còn dán một tấm ghi chú màu hồng nhạt, phía trên có hình Hello Kitty.
Trì Tiểu Trì vừa nãy đi tính tiền cũng từng thấy loại giấy ghi chú này ở quầy tiếp tân.
Trì Tiểu Trì cất giấy ghi chú vào ví tiền.
Về đến nhà, cậu thu xếp cho hai ông bà Thẩm ở tại phòng dành cho khách trên lầu hai. Sau đó cậu cũng quay về phòng nghỉ ngơi.
Cậu vốn ngủ không sâu, lúc nửa đêm, động tĩnh nho nhỏ ngoài cửa phòng khiến Trì Tiểu Trì thức tỉnh.
Cậu hỏi 061: “Có trộm à?”
“…Không phải.” Sau khi 061 điều tra một lúc thì đáp, “Là ông Thẩm.”
Trì Tiểu Trì hơi kinh ngạc, bò dậy rồi đi ra ngoài.
Hình ảnh xuất hiện trước mặt khiến cậu có chút giật mình.
…Đã là nửa đêm hai giờ rưỡi, vậy mà ông Thẩm lại đang chà bồn cầu trong phòng vệ sinh.
“…Ba?”
Nhìn thấy con trai đột nhiên xuất hiện, ông Thẩm cầm cây chùi bồn cầu, trên mặt hiện lên vài phần ngượng ngùng: “Sao lại dậy rồi? Ba ồn quá hả?”
“Dạ không.” Trì Tiểu Trì hỏi, “Sao muộn như vậy mà ba chưa đi ngủ? Chênh lệch múi giờ ngủ không được hay sao, như vậy cũng không tốt cho tim của ba.”
“Trên máy bay ngủ quá nhiều nên giờ không ngủ được nữa.” Ông Thẩm nói, “Nãy đi tiểu đêm, ba thấy bồn cầu có chút bẩn nên tiện tay chà cho con luôn.”
Trì Tiểu Trì nhìn về phía ông Thẩm, chậm rãi nở nụ cười.
“Ba đi ngủ đi.” Cậu cầm lấy cây chùi bồn cầu trong tay ông Thẩm, “Để con.”
“Thôi thôi.” Ông Thẩm lại không chịu đưa cho cậu, “Tiện tay làm một chút là xong rồi. Trên người con còn vết thương, đừng mệt mỏi thân mình.”
Hơn mười ngày sau đó Trì Tiểu Trì trải qua cuộc sống hằng ngày cùng ông bà Thẩm, gián tiếp chịu vài lần phỏng vấn của giới truyền thông, sau đó liền bày tỏ với bên ngoài cần nghỉ ngơi một quãng thời gian, xin chớ quấy rầy.
Từ sau khi bị thương, trị giá hối hận của Chu Khai càng ngày càng tăng.
Trì Tiểu Trì thường xuyên có thể nghe thấy tin tức về ông ta từ hộ lý của bệnh viện.
Chu Khai khóc, Chu Khai náo loạn, Chu Khai chỉ vào mũi bác sĩ mà mắng om sòm, Chu Khai yêu cầu bác sĩ khẩn trương chữa khỏi cho ông ta, Chu Khai nổ lực liên hệ cấp dưới lúc trước ở công ty nhưng lại bị vô số người bơ thẳng cẳng…
Trì Tiểu Trì bày tỏ thái độ đồng tình thắm thiết đối với cám cảnh của Chu Khai, cũng ngay lập tức đổi một tấm thẻ.
Mười mấy ngày kế tiếp, kho hàng lưu trữ thẻ của cậu đã được bổ sung một lượng dồi dào.
Hiện tại số thẻ mà cậu thu thập đã đủ chơi bài xì dách, hoàn toàn có thể đem ra chơi trò cờ tỉ phú.
Ngày nhập viện thứ mười sáu, có lẽ là rốt cục cũng coi như nhận rõ hiện thực chính mình đã thành tàn phế, biết rõ lợi và hại, nếu như không ly hôn thì Thẩm Trường Thanh có thể dùng cách ép cho ông ta sống không nổi, vì vậy Chu Khai quyết định thối lui, đồng ý ly hôn.
Ngày đón Herp xuất viện về nhà, Trì Tiểu Trì rốt cục bỏ mặc trị giá hối hận của Chu Khai, để nó tiếng đến đỉnh thành công, chiếm được tư cách thoát khỏi thế giới này.
Trước khi đi, cậu đặc biệt nói một tiếng với cha mẹ Thẩm Trường Thanh, bảo rằng thân thể không khỏe, muốn nghỉ ngơi một lúc.
Trở lại phòng ngủ, Trì Tiểu Trì nằm trên giường, đưa tay ấn lồng ngực của mình.
Cậu không có lời thừa thãi gì muốn nói với Thẩm Trường Thanh.
Cho dù muốn làm người hướng dẫn cho cuộc đời của người khác thì cậu cũng vui vẻ làm chứ không phải chỉ nói suông.
Trình Nguyên là cậu bé ngốc, cho nên Trì Tiểu Trì còn có vài câu nhắc nhở, nhưng sai lầm của Thẩm Trường Thanh chỉ là nhất thời mù mắt gây nên.
Ngược lại với những người rõ ràng có rất nhiều cơ hội để thoát khỏi hoàn cảnh bị bạo hành nhưng vẫn khăng khăng gửi gắm hy vọng vào kẻ bạo hành thì Thẩm Trường Thanh đã làm rất khá.
Cậu nói với Thẩm Trường Thanh có lẽ vẫn còn ở trong thân thể mình: “Tôi phải đi đây.”
Cậu nói tiếp: “Anh có cha mẹ, có Herp, đừng quá thù hận.”
Ba năm sinh hoạt trong địa ngục có thể hoàn toàn bức điên một người.
Chuyện đáng buồn nhất trên đời chính là dũng sĩ diệt rồng lại biến thành rồng quỷ dữ.
Trì Tiểu Trì đem miếng giấy ghi chú đã mất đi độ dính dán lên trán Thẩm Trường Thanh rồi nói: “Sau này nếu có cơ hội, để tôi ôm Herp một chút nhé.”
Sau đó Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, ý thức bị hút ra khỏi thể giới này.
Nửa ngày sau.
Thẩm Trường Thanh tỉnh lại trong cơn sốt cao, ôm lấy mẹ Thẩm đang lo lắng chăm sóc bên cạnh, cất tiếng khóc nức nở.
Bà Thẩm cảm thấy con trai mấy ngày trước vẫn tỏ vẻ nhẹ như gió thoảng mây bay dường như có chút kỳ lạ, thấy dáng vẻ này của Thẩm Trường Thanh, tảng đá lớn trong lòng bà rốt cục cũng rơi xuống.
Bà vỗ lưng anh, lại khóc còn đau lòng hơn cả anh: “Tốt rồi, tốt rồi. Con trai ngoan, khóc ra là tốt rồi.”
Thẩm Trường Thanh khó khăn thở phào một hơi, dựa lên bờ vai gầy yếu của mẹ, nghiêng mặt đi, phát hiện trên tủ đầu giường có một tấm giấy ghi chú hình Hello Kitty.
Phía trên có viết một hàng chữ.
“Cứ chậm rãi mà lên đường, vẫn còn rất nhiều người tốt.”
Bên cạnh còn vẽ một khuôn mặt cười xấu xí, khiến người ta nghĩ đến cái người không có khiếu thẩm mỹ mang dây chuyền vàng cùng hình xăm con rồng kia.
Trong lòng Thẩm Trường Thanh khẽ động, cảm giác ấm áp vui vẻ chui vào trong lòng, khiến cho con tim đã chết lặng nhiều năm dấy lên một chút hy vọng.
Hai ngày sau.
Thẩm Trường Thanh mang theo một bìa thư căng phồng, một mình đến cửa phòng bệnh của Chu Khai, dằn xuống cơn giận, đẩy cửa mà vào.
Ban đầu, anh cứ nghĩ mình nhìn thấy Chu Khai sẽ sợ hãi, sẽ trốn tránh, hai chân sẽ nhũn ra, nhưng khi nhìn thấy lão già nằm uể oải khô quắt trên giường, Thẩm Trường Thanh liền bình thường trở lại.
…Không có nước hoa đắt tiền che giấu, trong phòng nồng nặc mùi vị đặc trưng trên thân của người già.
Kẻ điên cuồng thích bạo hành kia nói trắng ra cũng chỉ là một miếng thịt già mà thôi.
Nhìn thấy người tới là ai, sáng sớm chưa kịp rửa mặt, Chu Khai đầu bù tóc rối, lộ ra nụ cười tự cho là dữ tợn: “Mày cũng biết mò đến đây à?”
Lời này cực kỳ âm u, nhưng bởi vì ông ta không có cách nào tự đi vệ sinh nên chỉ có thể dựa vào ống dẫn để bài tiết nước tiểu, bên cạnh giường còn treo túi nước tiểu đã đầy hơn phân nửa, khiến Thẩm Trường Thanh không có cách nào cảm thấy sợ hãi.
Chu Khai vẫn kiên cường níu lấy thể diện, phô trương thanh thế: “Ngày hôm nay dám một mình đến đây? Tình nhân của mày đâu rồi?”
Đối mặt với những ngôn từ nhục nhã rất quen thuộc kia, Thẩm Trường vẫn bình tĩnh ôn hòa đến mức khiến chính mình cũng phải giật mình.
Cậu đi đến trước giường của Chu Khai, nói: “Ông yên tâm, đây là lần cuối cùng tôi gặp ông. Tôi đã nộp đơn lên tòa án xin cách ly, sau này chỉ cần ông tiếp cận trong vòng một trăm mét thì tôi liền có quyền báo cảnh sát. Tôi cũng đã giao toàn quyền cho Triệu luật sư giải quyết việc ly hôn.”
Chu Khai nhìn anh ấy chằm chằm: “Vậy mày còn tới làm gì nữa?”
Thẩm Trường Thanh mở ra bìa thư.
“…Trước đây tôi luôn cảm thấy mình không có lựa chọn khác.”
“Sau đó, có người nói cho tôi biết hết thảy đều sẽ có lựa chọn, rồi sẽ có biện pháp.”
Thấy rõ đồ vật trong bìa thư, đồng tử của Chu Khai đột nhiên co rụt.
Đó là quyển album sưu tập tem mà ông ta cất giấu! Là quyển album sưu tập tem do cha để lại cho ông ta!
Ông ta không dám tin mà nói: “…Thẩm Trường Thanh, mày muốn làm gì?!”
“…Làm chuyện mà tôi đã muốn làm từ rất lâu rồi.” Thẩm Trường Thanh nói, “Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao ông lại quan tâm đến một vật không có sự sống như vậy, nhưng lại có thể đối xử với một người sống còn tệ hơn đối với súc sinh.”
Anh mở ra tờ thứ nhất, rút ra một trang tem từ bên trong.
Chu Khai không thể động đậy, ông ta chỉ có thể liều mạng lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng: “Đừng…Tôi xin cậu, đừng…”
Thẩm Trường Thanh nói: “Ông có biết ‘duy nhất’ có nghĩa là gì không? Tại sao lại muốn phá hủy hy vọng duy nhất của tôi?”
Anh nâng tay lên, tay phải và tay trái đồng loạt dùng sức chậm rãi xé trang tem làm đôi.
Tiếng xé rách nhỏ bé vang lên dường như cũng xé rách nội tâm của Chu Khai.
“Không——-”
Thẩm Trường Thanh theo dõi ông ta, đem trang tem bị xé rách ném lên mặt ông ta, lại lấy tiếp trang thứ hai.
Chu Khai không nhịn được mà gào thét, kêu lên thảm thiết, cuối cùng biến thành van xin không ngớt.
Tựa như vô số lần ông ta từng đối xử với mình, Thẩm Trường Thanh không để ý đến ông ta.
Phòng bệnh cách âm quá tốt, đợi đến khi y tá phát hiện huyết áp và nhịp tim khác thường của Chu Khai trên máy theo dõi bệnh nhân, chạy đến phòng bệnh, cảnh tượng trước mắt làm cho cô ta hoàn toàn kinh hãi.
——Album sưu tầm tem trống không bị ném lên giường, Chu Khai ôm lấy quyển album, toàn thân vô lực, không ngừng rơi lệ.
Đầy giường là những mảnh tem giá trị trăm vạn tệ bị xé tan nát, bị từng cơn gió từ bên cửa sổ chưa đóng cuốn bay ra ngoài.
Mà trong phòng đã không còn bóng dáng của Thẩm Trường Thanh.
Thẩm Trường Thanh bước ra khỏi bệnh viện.
Herp đang được bà Thẩm dắt theo chờ dưới lầu, nó lắc đầu nguẩy đuôi lấy lòng một con chó cái đang đi ngang qua, nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Trường Thanh thì nó liền vui mừng mà muốn nhảy lên người anh, dây thừng cũng bị nó kéo ra dài cả khúc.
Thẩm Trường Thanh ngồi xổm xuống, đem mặt vùi vào cần cổ đầy lông của Herp, dịu dàng cẩn thận mà cọ nhẹ.
Anh thì thầm: “Đi, Herp, chúng ta về nhà thôi.”
……….
P/S: Hết phần 2 nha, nhảy sang thế giới thứ 3 thôi:>