“Tiểu…Tiểu Trì…” Chu Thủ Thành run rẩy nói, “Em muốn làm gì?”
Trước mắt Chu Thu Thành bỗng nhớ đến con cá ngày đó ông câu được.
Tự cho là cắn được mồi ngon, con cá bị móc sắt phá nát miệng, ném lên bờ, cuối cùng trở thành món ăn phủ kín gia vị trên bàn.
Trì Tiểu Trì nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Nên là em hỏi mới đúng. Thầy đang muốn làm gì?”
Câu hỏi nhẹ nhàng này chẳng khác nào đang thì thầm.
Câu hỏi vang lên đồng thời lưỡi dao cũng lượn lờ dưới thân Chu Thủ Thành, lưỡi dao di chuyển hết trái lại phải.
Đây đúng là tư thế ve vãn mà Chu Thủ Thành yêu nhất, ông thích nhìn những cậu bé mê man xấu hổ khi mình làm như vậy.
Nhưng hiện tại ông lại nhìn thấy bản thân mình đang toát mồ hôi lạnh trong con ngươi của Trì Tiểu Trì, mặt như sắp chết.
Chu Thủ Thành tái mặt, không dám nhúc nhích: “Tiểu Trì, đây chỉ là hiểu lầm…”
Trì Tiểu Trì nói: “Không có hiểu lầm. Người em tìm chính là thầy.”
Chu Thủ Thành còn muốn giải thích nhưng cơn đau nhức như thủy triều cấp tốc ập xuống đầu ông, khiến Chu Thủ Thành cất lên một tiếng thét ầm ĩ mất hết lý trí.
…Trì Tiểu Trì thật sự đâm vào?
Thật sự dám làm vậy?
Chu Thủ Thành không dám tin tưởng, nhưng cơn đau trên người sẽ không lừa dối ông.
Giữa hai chân như có một tổ ong vò vẽ điên cuồng xông vào, đau đến mức Chu Thủ Thành lăn xuống đất, nhịn không được mà dùng đầu đập xuống đất.
Hai chân của ông điên cuồng co giật, quên cả cách kêu cứu, cổ họng phát ra tiếng hự hự đau đớn gián đoạn, rất giống một con heo sống bị bỏ vào nồi nước sôi.
Hai mắt của Chu Thủ Thành giàn dụa nước mắt, thân thể như côn trùng muốn bò lết ra ngoài phòng ngủ, a a cầu cứu.
Thế nhưng một cái chân giẫm lên lưng ông, đem con sâu giẫm nát dưới lòng bàn chân.
Đau đớn có thể khiến người ta điên cuồng thành một con dã thú, cũng sẽ khiến người ta mềm yếu như một bãi bùn.
Chu Thủ Thành chính là vế sau.
Không phải tất cả kẻ ác đều có dũng khí tức giận để chống trả đến cùng.
Chu Thủ Thành không có bất kỳ phản kháng nào, run rẩy đôi môi, quay đầu nhìn về phía Trì Tiểu Trì đứng ngược ánh nắng.
Ánh sáng vặn vẹo thị giác khiến ông nhìn thấy Trì Tiểu Trì đang nở một nụ cười tươi đẹp đầy khủng bố.
Vết thương chạm xuống đất, Chu Thủ Thành đau đến vặn vẹo, nghiêng người sang một bên, hai tay đặt ở trước ngực như một kẻ thần kinh, bày ra tư thế van xin: “Tiểu Trì, tha cho thầy đi, thầy không cố ý, tha cho thầy đi…”
Trì Tiểu Trì đáp lại ông bằng cách dùng con dao rọc giấy dính máu xuyên thấu bộ phận đã bị thiếu một nửa của ông, để lưỡi dao thẳng tấp ghim xuống sàn nhà.
Đầu óc Chu Thủ Thành thoáng chốc đau đến trống rỗng, đánh mất toàn bộ khống chế cơ thể, co quắp trên đất, hàm răng sứt mẻ va vào nhau nghe cạch cạch.
Chu Thủ Thành nghĩ, có lẽ mình sắp chết rồi.
Con trai không ở trong nước, gần đây ông cũng không có ai gửi chuyển phát nhanh hay thư đến nhà, cho nên có lẽ đến khi thi thể của ông bốc mùi, trên người bám đầy ruồi bọ thì mới được phát hiện.
Khi đó cái chết của ông sẽ trở thành trò hề truyền khắp toàn bộ khu chung cư, thậm chí truyền đến trường học.
Hai chân để trần, bụng bị lật lên, bộ phận quan trọng nhất bị xẻo xuống khỏi cơ thể, tựa như một con ếch bị mổ bụng trong lớp thí nghiệm sinh vật.
Người ta nói, chết rồi thì đâu còn để tâm đến nước lũ ngập trời.
Nhưng khi chết đến nơi thì con người hiếm khi cảm thấy tiêu sái như vậy.
Cảm giác trống rỗng khủng khiếp cùng cảm giác sợ hãi ép xuống khiến Chu Thủ Thành không thể thở nổi, xương cốt ngứa ngáy, phát lạnh, lạnh đến mức muốn gào khóc.
Ông bị nước mắt của mình làm sặc mà phục hồi tinh thần trở lại.
Trong thực tế Chu Thủ Thành đã gào đến khàn cổ họng: “Có ai không!! Cứu mạng!! Giết người…”
Nhưng ông đã quên hiện tại là lúc nào.
Là thời gian mà ông trải qua vô số lần kiểm tra tỉ mỉ để lựa chọn.
Trong khoảng thời gian này, trong khu chung cư không có bất kỳ ai có thể đến trợ giúp.
Cho dù có người…
Khi Chu Thủ Thành gần như bị cơn ngạt thở ép đến sắp vỡ vụn thì Trì Tiểu Trì đúng lúc bổ sung một câu cắt đứt cọng cỏ cuối cùng của ông: “…Thầy gọi tiếp đi, cho dù có muốn gọi cảnh sát thì hiện tại đường dây điện thoại cũng bị cắt đứt rồi.”
Tâm lý và sinh lý bị tra tấn cùng lúc khiến Chu Thủ Thành trợn trắng hai mắt.
Nhưng kỳ lạ chính là làm thế nào cũng không thể ngất xỉu.
Não của ông vô cùng tỉnh táo, lại mang theo thần kinh vô cùng nhạy cảm, vừa phẫn nộ vô năng, vừa cầu xin khóc lóc, lại vừa chửi rủa ầm ĩ.
Nhưng dường như không hề dao động đến Trì Tiểu Trì.
Cậu tỉnh táo tiến hành cuộc giải phẫu không có thuốc tê một cách phản khoa học, chậm rãi cắt bỏ cả gốc lẫn rễ của cái thứ mà cậu cảm thấy cần phải bỏ đi, không chừa lại bất cứ thứ gì cho Chu Thủ Thành.
Không biết là vì đau nhức hay là tuyệt vọng, tay chân của Chu Thủ Thành như bị tê liệt, không tồn tại bất kỳ sức lực phản kháng nào.
Chu Thủ Thành tựa như con rùa nằm lật ngửa, trơ mắt nhìn Trì Tiểu Trì thu dọn đồ vật đã cắt bỏ, tùy ý lấy ra một cái bát lớn màu xanh trắng đặt trong chạn thức ăn, ném vật đó vào trong bát, sau đó đổ vào máy ép trái cây mà Chu Thủ Thành thường dùng làm nước ép cho bọn trẻ.
Tiếng nổ vang rền như khuấy đảo đầu óc của Chu Thủ Thành.
Chu Thủ Thành suy sụp tinh thần, mở to hai mắt đầy chất nhầy nhìn cổ chân dán hình xăm màu đen của Trì Tiểu Trì đang bước từng bước một về phía ông, mở ra ngăn kéo, lấy một viên kẹo, nhét vào trong miệng ông.
Khi vị ngọt của kẹo tràn ra, Chu Thủ Thành rốt cục cũng xem như được toại nguyện mà hôn mê bất tỉnh.
…
Chu Thủ Thành bỗng ngồi bật dậy.
Ngoài cửa sổ quét vào một chút nắng chiều còn sót lại, vừa vặn rơi vào mép giường.
Ông đã ngủ cả một buổi chiều?
Đó chỉ là giấc mộng?
Chu Thủ Thành hoảng hốt trong chốc lát, tuy nhiên cơn đau nhức trong mộng lại như rắn độc mạnh mẽ cắn một phát vào não của ông.
Chu Thủ Thành quát to một tiếng, liên tục lăn lộn từ trên giường xuống đất.
Trên giường ẩm ướt vệt mồ hôi hình người, mà quần đùi của ông cũng bị chất lỏng ấm áp thấm ướt, nổi lên mùi gay mũi nhàn nhạt.
Chu Thủ Thành điên cuồng kéo quần xuống, phát hiện linh kiện của mình vẫn còn đầy đủ, bèn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm giác ngơ ngác.
Tại sao ông lại nằm mơ thấy giấc mộng kỳ quái như vậy?
Bắp chân của Chu Thủ Thành bị chuột rút, ông đi từng bước một không mục đích trong nhà.
Trên bàn không có tập sách của Trì Tiểu Trì, chiếc ghế dựa cậu thường ngồi đặt bên cạnh cửa, kem đậu xanh trong tủ lạnh không thiếu một que, chén dĩa và máy ép nước trái cây đều đặt ở vị trí như cũ.
Sau khi nhìn thấy máy ép nước trái cây, phản ứng đầu tiên của Chu Thủ Thành là giật mình, cuối cừng mới tỉnh táo trở lại.
Đúng vậy, là mộng.
Ông nhớ mang máng lúc mình ngủ trưa cả khu chung cư bị cúp điện.
Cho nên làm sao Trì Tiểu Trì có thể mở máy ép nước trái cây?
Nhưng hậu quả sau giấc mộng quá lớn, cho dù đã nghĩ thông suốt nhưng toàn thân Chu Thủ Thành vẫn luôn đắm chìm vào đó, từ dạ dày đến đầu lưỡi như có con kiến đang bò.
Ông loạng choạng đi tới nhà vệ sinh công cộng, nhắm ngay bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo toàn bộ thức ăn trong bụng.
Cảm giác chua cay thiêu đốt thực quản của Chu Thủ Thành.
Ông nắm chặt nấm đắm, mạnh mẽ nện lên lớp gạch men đã có chút ố vàng.
Cmn, đây là giấc mơ quái quỷ gì vậy?!
Nhưng rất nhanh, ông phát hiện một món đồ làm cho hai mắt của ông đăm đăm.
—-Trong bãi nôn của ông có một viên kẹo sữa mang theo dấu răng, thậm chí còn chưa tiêu hóa, đang nằm hoàn chỉnh ở nơi đó.
Chu Thủ Thành trợn mắt, chậm rãi lui về sau vài bước, lại một lần nữa kiểm tra bên trong chiếc quần đã được thay mới, nhìn vào trong một chút.
…Điên rồi, mình nhất định là điên rồi.
Chu Thủ Thành lau khóe miệng đắng nghét, hốt hoảng thất thố đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Những căn nhà trong khu chung cư loáng thoáng tiếng người và tiếng tivi, ở khu nhà bếp công cộng bên phía đầu chung cư, tiếng xẻng cơm và đáy nồi va chạm tạo nên giai điệu vang dội.
May nhờ lúc này trên hành lang không có ai, nếu không e rằng đã bị sắc mặt tái mét như ma quỷ của Chu Thủ Thành hù cho mất hồn.
Chu Thủ Thành không dám liếc ngang liếc dọc, nhanh chân đi đến trước cửa nhà, phát hiện vừa nãy cửa nhà mà mình khép hờ đã bị gió thổi đóng lại, nhịn không được mà mắng nhỏ một tiếng rồi giơ tay tìm chìa khóa dự phòng đặt trong chậu hoa.
Khóe mắt của ông quét đến cánh cửa có chút rỉ sắt của nhà họ Trì, lồng ngực hơi ngưng lại, tựa như nuốt phải con ruồi chết mà cảm thấy buồn nôn, theo bản năng mà lập tức chuyển mắt theo hướng ngược lại —-
Trì Tiểu Trì mặc chiếc áo ba lỗ và quần đùi như trong giấc mơ ông nhìn thấy, cậu đang đứng trước đầu cầu thang lầu hai.
Cậu bình tĩnh mà đứng, tay trái cầm một túi bánh bông lan nhỏ, tay phải cầm một cây kem đậu xanh.
Dường như chú ý đến sắc mặt trong nháy mắt lại trắng thêm một lớp của Chu Thủ Thành, Trì Tiểu Trì liếm đi nước đường màu xanh lá bên môi, nghiêng đầu quan sát ông.
Trong não của Chu Thủ Thành ong một tiếng, đưa tay vịn tường, đầu gối bên trong nháy mắt tuôn ra mồ hôi lạnh nhầy nhụa.
Trong mắt của Trì Tiểu Trì hiện lên vẻ khó hiểu, đi tới vài bước.
Chu Thủ Thành kẹp lấy hai chân, hốt hoảng lui về sau một bước, lung tung lục lọi chìa khóa trong chậu hoa.
“Thầy Chu.” Giọng nói trong sáng của thiếu niên truyền vào trong tai ông khiến ông mạnh mẽ run rẩy một cái, “Có phải thân thể của thầy không thoải mái hay không?”
Chìa khóa, chìa khóa đâu?!
Trì Tiểu Trì từng bước tới gần, nói: “Chẳng phải nói ba giờ chiều học thêm sao? Em gõ cửa nhà thầy nhưng thầy không mở cửa.”
Khi đầu ngón tay chạm vào chiếc chìa khóa lạnh lẽo quen thuộc của mình, Chu Thủ Thành như nhặt được cứu rỗi linh hồn, run rẩy đút chìa khóa vào ổ khóa.
“Tuổi tác của thầy cũng không còn trẻ, phải chú ý thân thể…”
Khi nói chuyện, Trì Tiểu Trì càng tiến lại gần hơn.
Cánh cửa mở ra theo tiếng cạch của ổ khóa, Chu Thủ Thành vừa quay đầu liền phát hiện Trì Tiểu Trì đã đứng yên bên cạnh rèm cửa nhà ông.
….Ông và cậu chỉ cách nhau một lớp rèm.
Chu Thủ Thành lập tức tiến vào nhà, nhanh chóng đóng cửa lại.
Trì Tiểu Trì ở bên ngoài gõ cửa: “Thầy à, thầy bị sao vậy?”
Chu Thủ Thành dựa lưng vào cánh cửa mỏng manh, quần áo vừa mới thay lại bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Ông nỗ lực khiến giọng nói của mình trở nên bình thường một chút: “Thật ngại quá, hôm nay thầy bị cảm, sợ lây cho em.”
“Ồ…” Trì Tiểu Trì nói, “Vậy thầy Chu nghỉ ngơi đi, ngày mai em quay lại.”
Giọng nói dễ nghe của thiếu niên hiện tại đã trở thành một con dao chậm rãi mài vào dây thần kinh răng của Chu Thủ Thành.
“…Ngày mai gặp thầy nhé.”